XƯA KIA, Ở MỘT MẢNH VƯỜN NỌ, người chủ đã trồng mấy vồng Khoai Lang. Bên rào tre lại vươn lên mấy dây hoa Bìm Bìm. Bìm Bìm rất là ngạo mạn, thường tự cho mình là nhất. Còn Khoai Lang hiền lành nọ thì chẳng ai biết đến, cứ cố sức mà bò.
Vào hạ, Bìm Bìm nở một bông hoa. Điều này khiến nó mừng rơn, và lại càng coi thường hết thảy. Nó hoàn toàn không cọi Khoai Lang ra gì. Hôm đó, Bìm Bìm không đừng được đành nói chuyện với Khoai Lang. "Ê, cô em!", cái bông hoa vừa nở nọ điềm nhiên với tư cách bề trên, "Cô em quê mùa cục mịch có dám sánh với chị không? Ngay chị Mẫu Đơn cũng đâu dám thi sắc đẹp với chị đây. Cô em liệu mà tránh xa chị một chút, đừng có mà vấy bẩn bộ cánh của chị đây". Nói rồi, nó vung vẩy mình mà ngửa cao đầu lên.
Bìm Bìm còn ra dáng nhà bác học uyên thâm: "Cô nhà quê này, người ta gọi chị là chuyên gia làm sạch môi trường, cô có biết nghĩa là gì không? Vì chị hít vào thán khí mà thở ra dưỡng khí, lại còn làm xanh môi trường nữa chứ. Còn cô em có tài gì nào?". Nói xong, nó liền hãnh diện quay một điệu vũ. Khoai Lang chỉ lạnh nhạt đáp một câu: "Ai có việc người đó!".
Thu đến, khắp nơi đều là cảnh chín rộ. Điệu vũ của Bìm Bìm dần dần trở nên loạn nhịp, vì nó nhảy mệt rồi! Còn cô Khoai Lang chất phác nọ thì lặng yên tĩnh dưỡng, để tích lũy dinh dưỡng cho củ thêm to. Cô cố sức vươn khỏi mặt đất, vụng về nói với Bìm Bìm: "- Chị Bìm Bìm này, chị định ra quả chắc?". Bìm Bìm ngấm nguýt nói: "- Đồ ngốc ạ, cô thì biết cái gì mà dạy đời!". Vừa nói xong thì một cơn gió lạnh tràn đến, cánh hoa Bìm Bìm bay theo gió, mấy chiếc lá còn lại chỉ còn biết run lập cập mà túm tụm nhau lại. Nó oán trời oán đất: "Ôi, rét quá! Thời tiết khỉ thật!".
Ngày thu hoạch cuối cùng cũng đã tới. Người chủ dỡ lên những cô bé Khoai Lang béo mập, khuôn mặt rạng rỡ. Còn cô ả Bìm Bìm ngạo mạn nọ thì chẳng biết biến đi từ lúc nào?
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét