Vào một ngày mưa kia,
ở giữa hai luống khoai lang mọc lên từng khóm cây lăn tăn, xanh rờn.
Gần như cùng một lúc,
dưới tầng lớp mịn màng cũng tòi ra những cái mầm xanh lè, nhọn hoắt. Cả hai bên
– cây lăn tăn và mầm xanh lè – cùng thi nhau vươn tới. Chẳng bao lâu, cây lăn
tăn đã lộ rõ là Điền thanh nhỏ, mảnh dẻ và dịu dàng. Cái mầm nhọn kia đã rõ mặt
là gã Cỏ gừng.
Cỏ gừng ngó sang bên,
giọng sin sít:
– Tớ biết ngay mà.
Nhìn cái hạt rơi xuống, là tớ biết ngay.
Điền thanh thật thà:
– Cậu biết cái gì nào?
Cỏ gừng ngặt nghẽo:
– Biết cậu là Điền
thanh.
Điền thanh rung cành
thay cho cái gật đầu:
– Ừ, tớ là Điền thanh
đây. Cậu là gì nào?
Cỏ gừng có vẻ đắc chí:
– Cậu thì làm sao biết
được. Tớ ấy à, tớ là thứ đi tới đâu, mọc ngay tới đấy. Vứt chỗ nào cũng sống.
Điền thanh lấy làm lạ:
– Nhưng mà để làm gì?
Cỏ gừng lăn ra cười:
– Cậu thật ngốc. Để…
rồi đi tới đâu, mọc luôn tới đấy. Tên tớ là Cỏ gừng mà. Tớ cũng có củ như củ
gừng.
– Ra… cậu là Cỏ gừng.
– Đúng tớ.
Điền thanh im lặng
không nói gì. Cỏ gừng lấy làm thú vị, khích Điền thanh:
– Thế nào, sợ hả?
– Không
– Sao không nói?
– Không muốn nói.
Từ lúc ấy, cả hai bên – Điền thanh và Cỏ gừng – cùng thi nhau lớn. Điền thanh tẽ ra từng cây cao vọt lên, nhưng thân thì gầy gò và dài. Cỏ gừng cũng duỗi ra béo tròn và chui sâu vào đến đâu, lập tức sinh con đẻ cái, rúc rễ xuống đấy mà ăn màu. Điền thanh cũng cố giành lại màu đất, ủ vào thân vào lá, để sẽ trả lại cho đất và bón cho khoai có củ to.
Cỏ gừng vừa chen vừa
quấn lấy Điền thanh:
– Cậu đừng hòng bỏ bọn
tớ. Tớ mà chết thì cậu cũng chết.
Điền thanh không trả
lời…
Những luống khoai xanh
um từ buổi ấy bị Cỏ gừng chen vào, phủ gần hết. Điền thanh đã lên cao…
Một hôm, tổ lao động
của hợp tác xã ra vun luống. Cỏ gừng bị cuốc bật rễ, và Điền thanh cũng ngả rạp
trên tay người. Cỏ gừng cố bám vào đất mà không được. Nó bám lấy Điền thanh thì
lại bị người gỡ ra.
Cỏ gừng tức lắm, rít
lên:
– Điền thanh! Tao
chết, mày cũng chết.
Điền thanh đủng đỉnh:
– Chẳng ai sống được
mãi. Đằng ấy chết là đáng đời. Xem tớ với cậu ai có ích và kẻ nào có hại.
Cỏ gừng tắc họng.
Điền thanh được người
cho ở chung với khoai trong luống. Còn Cỏ gừng thì bị vứt xuống ao.
Phong Thu
(Truyện viết cho nhi đồng)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét