Aleksey Nikolayevich Tolstoy (tiếng Nga: Алексей Николаевич Толстой) là một nhà văn nổi tiếng Liên Xô. Thường được gọi vui là Đồng chí Bá tước, ông là một trong những nhân vật tiêu biểu của dòng văn học Liên Xô giai đoạn trước và trong Thế chiến II.
Ngày xửa ngày xưa, trong khu rừng nọ, có
một con Cáo và một con Thỏ. Cáo có một ngôi nhà bằng băng, còn Thỏ có một ngôi
nhà bằng gỗ. Mùa xuân đến, nhà Cáo tan ra thành nước, Cáo xin sang nhà Thỏ sưởi
nhờ rồi đuổi luôn Thỏ ra ngoài. Thỏ vừa đi vừa khóc. Một lát sau, Thỏ gặp Chó.
Chó hỏi Thỏ:
- Tại sao Thỏ khóc?
- Làm sao mà tôi không khóc được. Tôi có
một ngôi nhà bằng gỗ, còn Cáo có một ngôi nhà bằng băng. Mùa xuân đến, nhà
Cáo tan ra thành nước. Cáo xin sang nhà tôi sưởi nhờ rồi đuổi luôn tôi ra khỏi
nhà.
- Thỏ ơi, đừng khóc nữa!
Chó an ủi Thỏ.
- Chúng tôi sẽ đuổi được Cáo đi.
Chó cùng Thỏ đi về nhà Thỏ. Chó nói:
- Gâu! Gâu! Gâu! Cáo cút mau!
Cáo ngồi trên bệ lò sưởi nói vọng ra:
- Ta mà nhảy ra thì chúng mày tan xác!
Chó sợ quá chạy mất.
Thỏ lại ngồi dưới bụi cây và khóc. Một
con Gấu đi qua, Gấu hỏi:
- Tại sao Thỏ khóc?
- Làm sao mà tôi không khóc được. Tôi có
một ngôi nhà bằng gỗ, còn Cáo có một ngôi nhà bằng băng. Mùa xuân đến nhà
Cáo tan ra thành nước. Cáo xin sang nhà tôi sưởi nhờ rồi đuổi luôn tôi ra khỏi
nhà.
- Thỏ ơi, Thỏ đừng khóc nữa! Ta sẽ đuổi
được Cáo đi!
- Không, Bác Gấu ơi, Bác không đuổi được
đâu. Chó đuổi mãi không được thì bác đuổi làm sao được!
- Đuổi được chứ!
Gấu nói giọng cương quyết. Gấu và Thỏ về
đến nhà Thỏ. Gấu gầm lên:
- Cáo, cút ngay!
Cáo ngồi trên bệ lò sưởi nói vọng ra:
- Ta mà nhảy ra thì chúng mày tan xác!
Gấu sợ quá chạy mất.
Thỏ lại vừa đi vừa khóc thì gặp một chú Bò. Chú Bò hỏi Thỏ:
- Thỏ ơi, vì sao Thỏ khóc?
- Thỏ rưng rưng nói:
- Ôi, làm sao mà tôi không khóc được. Tôi có một ngôi nhà bằng gỗ, còn Cáo có một ngôi nhà bằng băng. Mùa xuân đến nhà Cáo tan ra thành nước. Cáo xin sang nhà tôi sưởi nhờ rồi đuổi luôn tôi ra khỏi nhà.
- Thỏ ơi, Thỏ đừng khóc nữa! Đợi một chút, tôi sẽ đuổi được Cáo đi!
- Không, Bò không làm được đâu. Các bạn Chó và Gấu còn không đuổi được Cáo thì làm sao Bò đuổi được.
- Được chứ, được chứ! - Bò quả quyết.
Vừa đến nhà Thỏ, Bò đã hét lên:
- Cáo kia, cút khỏi nhà Thỏ ngay!
Cáo ngồi trên bệ lò sưởi nói vọng ra:
- Tao mà ra ngoài thì chúng mày tan xác!
Bò nghe thế, sợ quá chạy đi mất.
- Tại sao Thỏ khóc?
- Làm sao tôi không khóc được. Tôi có
một ngôi nhà bằng gỗ, còn Cáo có một ngôi nhà bằng băng. Mùa xuân đến, nhà Cáo
tan ra thành nước. Cáo xin sang nhà tôi sưởi nhờ rồi đuổi luôn tôi ra khỏi nhà.
- Ta về nhà đi, tôi sẽ đuổi được Cáo thôi.
- Không! Anh không đuổi được đâu. Chó
đuổi mãi không được, Gấu đuổi mãi không xong thì anh đuổi làm sao được!
- Thế mà tôi đuổi được đấy, nào đi!
Gà Trống và Thỏ cùng về nhà Thỏ. Gà
Trống cất tiếng hát:
- Cúc cù cu cu.
Ta vác hái trên vai
Đi tìm Cáo gian ác
Cáo ở đâu ra ngay!
Cáo sợ quá bảo:
- Tôi đang mặc quần áo ạ!
Gà Trống lại hát:
- Cúc cù cu cu.
Ta vác hái trên vai
Đi tìm Cáo gian ác
Cáo ở đâu ra ngay!
Cáo nói:
Cho tôi mặc áo bông đã!
Lần này thì Gà quát lên:
- Cúc cù cu cu.
Ta vác hái trên vai
Đi tìm Cáo gian ác
Cáo ở đâu ra ngay!
Cáo từ trong nhà gỗ nhảy vọt ra, chạy
biến vào trong rừng. Từ đó, Gà trống và Thỏ cùng sống hạnh phúc trong ngôi nhà gỗ.
NGUỒN: Sưu tầm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét