Đúng rồi, "đời không khôn dại sao thành tình yêu"!
tỉnh rồi mới biết
mình say
ngỡ là tại rượu, đâu hay... tại mình
còn gì ngày trước cho anh
dáng cây khuất khuất trăng cành bóng sương
thẳm xa chót biển cuối nguồn
núi non kết dựng nỗi buồn không tan...
chặt cây mà bắc cầu sang
không em, anh sống lang thang hai lần
ước chi em giận một tuần
em xa vài tháng, em gần... cả năm
mưa chiều nắng sớm mong manh
đời không khôn dại, sao thành tình yêu?
NGUYỄN TRỌNG TẠO
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét