Thứ Sáu, 2 tháng 7, 2021

SỰ TÍCH HOA NHÀI

 


NGÀY XƯA, các loài hoa mới chỉ có một màu sắc rực rỡ mà chưa có hương thơm. Trong một khu vườn nọ, có rất nhiều hoa mang màu áo đẹp: Chị Hồng Nhung phô yếm đỏ, chị Cúc khoe áo vàng, chị Thược Dược mang áo dài hồng...

Các chị chỉ chăm lo vuốt ve sắc đẹp. Chẳng ai muốn làm việc và cũng chẳng ai để ý đến bé Nhài có áo trắng trong góc vườn. các chị cho Nhài là xấu xí nên tỏ ra lạnh nhạt với em.


Út Nhài buồn lắm, chỉ có cô Gió là hay đến chơi. Em nói với cô Gió: "Cháu muốm có áo đẹp. Áo trắng không có ai thích, cháu buồn lắm". Cô Gió âu yếm vuốt ve tà áo trắng của Út Nhài: "Đừng buồn cháu ạ. Màu sắc có đẹp thật đấy, nhưng không được lâu. Cháu cứ chịu khó làm việc rồi sẽ được mọi người yêu mến".

Nghe lời cô Gió, út Nhài chăm chỉ làm việc. Ban ngày gom ánh nắng mặt trời làm cho lá xanh tươi, ban đêm thu giọt sương để lá tươi tốt, rễ không ngừng thu nhặt hạt màu trong đất để nuôi mình. Út cứ thế lớn lên.

Rồi một ngày từ trong áo trắng bé bỏng, mảnh mai của út Nhài tỏa ra một làn hương thơm. Các chị Hồng Nhung, Cúc Vàng,... xì xào với nhau không biết hương thơm ở đâu? Út Nhài chẳng nói năng gì, vẫn chăm chỉ làm việc.

Cô Gió tới khen: "Cháu đáng yêu quá. Cháu có biết vì sao cháu thơm không? Đó là những ngày chăm chỉ làm việc của cháu. Cháu gắng giữ lấy hương thơm, lười là hương sẽ bay đi hết".

Mọi người đều yêu quý út Nhài, cắm hoa Nhài vào lọ hoa cho thơm. Ông ướp hoa Nhài vào lọ đựng chè để mùi chè uống thơm ngon.

Ở góc vườn, hoa Nhài vẫn cứ lặng lẽ, chăm chỉ làm việc để giữ mãi hương thơm và cô cũng rất hài lòng với màu áo trắng của mình.

NGUYỄN VĂN CHƯƠNG

(Bình Định)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét