Thứ Năm, 19 tháng 9, 2024

CHIẾC CHÌA KHÓA VÀNG HAY LÀ TRUYỆN KI KÌ CỦA BU-RA-TI-NÔ - Chương 7 & 8





Chương 7. Ca-ra-ba Ba-ra-ba đã không đốt Bu-ra-ti-nô lại cho nó năm đồng tiền vàng và tha cho về nhà

Lúc hai chú múa rối đặt Bu-ra-ti-nô xuống đất, trước lò lửa, thì lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba đang bận thổi bếp. Bỗng mắt lão đỏ ngầu máu. Mũi lão, mặt lão nhăn nhúm lại ghê gớm. Chắc hẳn là một cục than hồng đã nhảy vào lỗ mũi. Lão vừa trợn tròn mắt vừa rền rĩ:
- Úi, úi... Hắt xì hơi!


Lão hắt hơi mạnh quá, tro than bay tứ tung cả lên trong lò lửa. Cứ khi lên cơn là lão hắt hơi liền tù tì đến năm mươi cái, có khi đến trăm cái. Cái cơn hắt hơi ấy làm lão ta yếu đi và thành hiền từ hơn. Pi-e-rô véo trộm Bu-ra-ti-nô một cái:
- Cậu thử lựa lúc lão ta ngừng hắt hơn mà nói xem sao.
- Hắt xì hơi! Hắt xì hơi!

Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba há hốc mồm, hắt hơi ầm ĩ, vừa lắc đầu vừa giậm chân. Mọi vật trong bếp rung chuyển cả: cửa kính, cốc tách kêu loảng xoảng, xoong chảo lắc la lắc lư trên tường.
Lựa đúng lúc giữa hai cái hắt hơi, Bu-ra-ti-nô lấy giọng thảm thiết kêu rên khe khẽ:
- Khổ thân tôi! Khốn khổ thân tôi! Chẳng ai thương tôi với...
Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba hét:
- Câm ngay, đừng khóc nữa. Mày không để tao...Hắt xì hơi!
Bu-ra-ti-nô nức nở khóc:
- Xin chúc ngài…
- Cảm ơn! Mày còn cha mẹ không?.. Hắt xì hơi!
- Thưa ngài, tôi không đời nào có mẹ... Tôi khổ quá.
Bu-ra-ti-nô lại kêu giọng nó the thé khiến Ca-ra-ba Ba-ra-ba thấy như kim châm vào tai. Lão giậm hai chân:
- Đừng kêu la nữa, đã bảo mà! Hắt xì hơi!.. Thế bố mày còn sống chứ?
- Thưa ngài, còn sống ạ...
- Bao giờ bố mày biết là mày đã giúp tao nướng chín con thỏ và hai con gà này, chắc bố mày... Hắt xì hơi!
- Thế thì chắc hẳn là bố tôi sắp chết đói chết rét mất. Bố tôi đã già, chỉ trông vào một mình tôi. Xin ngài thương lấy tôi, tha cho tôi về.
Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba gầm lên:
- Đồ khỉ. Thương, thương cái gì? Phải nướng chín con thỏ với hai con gà này chứ. Nào, nhảy vào đống lửa đi.
- Bẩm ngài, tôi không thể nhảy như thế được.
Ca-ra-ba Ba-ra-ba muốn cho Bu-ra-ti-nô khỏi khóc nhức tai, liền hỏi cho có chuyện:
- Sao lại thế?
- Bẩm ngài, một lần tôi đã thử thò mũi vào lò sưởi hóa ra lại chọc được một lỗ thủng.
Ba-ra-ba ngạc nhiên.
- Thế thì lạ thật. Mũi mày mà chọc được thủng là sưởi à?
- Bẩm, là vì lò sưởi và cái chảo chỉ là hình vẽ trên tấm vải.
- Hắt xì hơi!
Ba-ra-ba hắt hơi mạnh quá, Pi-e-rô bắn sang bên trái, Ác-lơ-canh bắn sang bên phải, còn Bu-ra-ti-nô quay tít như con quay.
- Thế mày thấy cái lò sưởi, lửa với cái chảo vẽ trên tấm vải ấy ở đâu?
- Ở buồng nhà bố tôi là Các-lô
Ba-ra-ba chồm đứng dậy, vẫy vẫy hai tay, râu bay tứ tung.
- Các-lô à? Bố mày đấy à? Thế ra nhà Các-lô có giấu cái...
Nói đến đây, lão nhét cả hai nắm tay vào miệng để khỏi buột ra một điều gì bí mật lắm. Lão đứng thế một lúc, hai con mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào đống lửa đang tắt dần. Sau cùng lão nói:
- Được rồi. Thôi ta đành ăn thịt con thỏ và hai con gà chưa thật chín vậy. Tao tha chết cho mày. Hơn nữa...
Lão thò tay dưỡi bộ râu, móc túi gi-lê lấy ra năm đồng tiền vàng, rồi chìa ra trước mặt Bu-ra-ti-nô:
- Này, cho mày tiền đây này, mang về cho bố mày. Bảo tao gửi lời hỏi thăm nhé. Bảo bố mày chớ có chết đói, chết rét đấy. Nhất là chớ có dọn nhà ra khỏi cái buồng có treo tấm vải vẽ cái lò sưởi. Bây giờ thì đi ngủ đi, sớm mai chạy ngay về nhà.
Bu-ra-ti-nô đút năm đồng tiền vàng vào túi, lễ phép nói:
- Cảm ơn ngài, tôi giữ thì kỹ lắm, chẳng ai bằng.
Ác-lơ-canh và Pi-e-rô dẫn Bu-ra-ti-nô về buồng ngủ; bọn con rối ôm chầm lấy nó hôn hít, sờ sờ, mó mó. Bu-ra-ti-nô vừa thoát khỏi cái chết khủng khiếp, không hiểu tại sao. Bu-ra-ti-nô nói thầm với bọn con rối:
- Chắc có gì bí mật đây.
Trên đường về nhà, Bu-ra-ti-nô gặp hai gã ăn xin là mèo Ba-di-li-ô và cáo A-li-xa.

Sáng tinh mơ hôm sau, Bu-ra-ti-nô đếm lại số tiền. Bàn tay nó có bao nhiêu ngón thì nó có bấy nhiêu đồng tiền vàng: năm đồng.
Nó vừa chạy về nhà vừa nhảy nhót, bàn tay nắm chặt năm đồng tiền. Nó khe khẽ nói một mình:
- Mình sẽ mua một cái áo mới cho bố. Mình sẽ mua một đống tướng bánh mật ong, những con gà bằng đường phèn.
Lúc rạp múa rối cùng nhưng lá cờ phần phật bay đã khuất, nó thấy hai gã ăn xin kéo lê gót trên con đường bụi mù: Cáo A-li-xa đi khập khiễng ba chân và mèo Ba-di-li-ô mù cả hai mắt.
Không phải là con mèo Bu-ra-ti-nô gặp hôm qua ở ngoài phố.
Con này cũng tên là Ba-di-li-ô, cũng có vằn. Bu-ra-ti-nô định mặc kệ chúng nó, nhưng cáo A-li-xa đã cất tiếng nói, giọng ngon ngọt:
- Chào chú Bu-ra-ti-nô, chú đi đâu mà vội thế?
- Về nhà đây, về nhà bố tớ đây.
Cáo thở dài giọng càng ngon ngọt hơn:
- Không biết bố chú còn sống không. Tội nghiệp bác Các-lô quá. Chẳng bao giờ bác khổ như lúc này, vừa đói lại vừa rét.
Bu-ra-ti-nô xoè bàn tay cho cáo xem năm đồng tiền vàng.
- Thế có cái này thì sao?
Thấy tiền vàng, cáo bỗng nhiên giơ chân lên, còn mèo thì giương thao láo hai con mắt sáng như hai ngọn đèn xanh lè.
Bu-ra-ti-nô chẳng thấy điều ấy.
- Chú Bu-ra-ti-nô ngoan quá... Chỗ tiền ấy chú định dùng làm gì?
- Tớ sẽ mua cho bố một cái áo mới... mua một quyển sách vỡ lòng nữa.
Cáo lắc đầu nói:
- Sách vỡ lòng à? Học để làm cái quái gì! Tớ, tớ đã học chán rồi đây, kết quả thế này này: tớ chỉ còn đi ba chân.
Mèo Ba-di-li-ô nhổ toẹt một bãi nước bọt ra vẻ giận dữ lắm. Nó nói:
- Sách vỡ lòng! Học với chả hành, mù mẹ nó cả hai mắt đây này.
Bên đường cái, quạ già đậu trên cành cây khô. Quạ nghe ngóng câu chuyện rồi kêu:
- "Quạ! Quạ!" Láo! Láo! Tức thì mèo nhảy phốc lên cây, đạp qua một cái. Quạ ngã dúi xuống, vội bay đi, lông đuôi rơi tơi tả. Ba-di-li-ô lại giả vờ mù cả hai mắt. Bu-ra-ti-nô thấy vậy lạ lùng hỏi:
- Sao mày lại đánh nó thế?
Mèo đáp:
- Mắt tớ có trông thấy gì đâu. Tớ tưởng có con chuột ở trên cây...
Cả ba cùng đi trên con đường đầy bụi. Cáo bảo:
- Chú bé này, chú đã thông minh lại ngoan ngoãn. Chú có thích được nhiều tiền gấp mười thế này không
- Sao lại không? Nhưng làm thế nào.
- Dễ như bỡn. Cứ đi theo chúng tớ.
- Đi đâu cơ?
- Đến xứ Ngu Si.
Bu-ra-ti-nô nghĩ một lát rồi trả lời:
- Không. Tớ muốn về thẳng nhà.
Cáo bảo:
- Không thì thôi, có dây nào buộc dính mày với chúng tao đâu. Không đi thì thây kệ.
Mèo lẩm bẩm:
- Thây kệ mày.
Cáo bảo:
- Mày dại thì mặc xác.
Mèo cũng lẩm bẩm:
- Mày dại thì mặc xác.
- Năm đồng tiền vàng sẽ biến thành một đồng vàng.
Bu-ra-ti-nô đứng lại mồm há hốc, nó nói:
- Chỉ nói láo.
Cáo ngồi xuống liếm lông rồi bảo Bu-ra-ti-nô:
- Để tớ cắt nghĩa cho mà nghe. Ở xứ Ngu Si có một cánh đồng gọi là cánh đồng Kỳ Diệu. Đến đấy mày chỉ việc đào một cái lỗ rồi nhắc lại ba lần câu: "Cơ-ret, Phét, Pét". Mày đặt đồng tiền vàng vào lỗ, đắp kín đất, trên rắc tí muối. Xong đâu đấy, tưới nước vào rồi đi ngủ. Thế là sáng hôm sau, sẽ mọc lên một cái cây, mỗi cái lá là một đồng tiền vàng. Hiểu chưa?
Bu-ra-ti-nô giãy nảy:
- Nói phét?
Cáo quay mõm đi bảo mèo:
- Thôi đi, Ba-di-li-ô. Nó không muốn nghe thì thôi chả nói nữa...
Bu-ra-ti-nô kêu lên:
- Có, có, tớ có nghe mà!.. Nào, mau mau đến xứ Ngu Si đi!

Chương 8. Quán cơm “Ba cá bống”

Lão chú quán vội vã chạy ra đón ba ông khách, ngả mũ chào rất kính cẩn, để lộ cái trán hói. Lão mời khách vào quán.
Cáo bảo:
- Bây giờ được nhá cái gì cũng tốt, một mẩu bánh khô cũng tươm chán.
Mèo nói theo:
- Được một mẩu bánh khô cũng thú ra phết!
Cả ba kéo nhau vào quán, ngồi trước lò sưởi. Trên ngọn lửa, thôi thì đủ các thức ngon lành trong chảo, trong cặp nướng chả. Cáo ta liếm mãi mép, còn mèo thì ngồi im như tượng, chân đặt lên bàn, mõm tì vào chân, mắt nhìn chằm chằm vào thức ăn trong lò. Bu-ra-ti-nô lấy giọng trịnh trọng gọi:
- Ông quán, cho ba cái bánh mì...
Lão quán suýt ngã ngửa người vì ba ông khách sang như thế lại gọi có ba cái bánh mì. Cáo liền bảo:
- Ấy ông quán ạ, chú Bu-ra-ti-nô vui tính lại hay tinh nghịch. Chú ấy nói đùa đấy thôi.
Mèo lẩm bẩm nói theo:
- Chú ấy nói đùa đấy.
Cáo bảo:
- Cho chúng tôi ba cái bánh mì. Cho thêm miếng thịt cừu quay ngon lành kia, cả con ngỗng nữa. Cả đôi chim bồ câu nướng chả. Ông lấy thêm một lá gan.
Mèo lên giọng gọi:
- Cho thêm sáu con cá chép béo nhất với món tép tươi để ăn thêm.
Thế là cáo và mèo gọi tất cả các thức ăn trong lò, thành ra Bu-ra-ti-nô chỉ còn độc trụi một cái bánh con. Cáo và mèo chén tất, xương cũng chẳng tha. Bụng căng phồng lên, móm thì bóng nhoáng. Cáo nói:
- Ta đi ngủ một giấc đến nửa đêm dậy đi. Nhớ đánh thức chúng tôi, ông chủ nhé...
Cáo và mèo nằm trên giường êm ấm, chỉ một chốc đã ngáy khò khò. Bu-ra-ti-nô nằm trong cái ổ chó. Nó nằm mê thấy một cái cây đầy những lá vàng. Nó vừa giơ tay định hái thì...
- Ông Bu-ra-ti-nô ơi, đến giờ rồi... Nửa đêm rồi.
Có tiếng gõ cửa. Bu-ra-ti-nô nhảy tót xuống đất, tay giụi mắt: trên giường chẳng thấy cáo, thấy mèo đâu. Giường trống không.
Lão chủ quán nói:
- Hai ông bạn ngài dậy trước, đi rồi. Hai ông ấy xơi cái pa-tê cho thêm sức rồi đi.
Bu-ra-ti-nô hỏi:
- Thế họ không dặn ông cái gì à?
- Có ạ, hai ông ấy dặn ngài một điều. Ngài phải đi ngay lập tức, cứ theo con đường đến rừng mà đi...
Bu-ra-ti-nô vội và ra phía cửa, nhưng lão chủ đã đứng sững ở ngưỡng cửa, hai tay chống nạng:
- Thế còn bữa cơm tối qua ai trả tiền?
Bu-ra-ti-nô rên rỉ:
- Trời ơi, hết bao nhiêu?
- Đúng một đồng tiền vàng...
Bu-ra-ti-nô toan chui qua chân lão chủ quán mà chuồn, nhưng lão ta cầm lăm lăm trong tay một cái cặp nướng chả. Râu lão và mấy sợi tóc ở thái dương dựng đứng cả dậy:
- Có trả không? Ôn con, ông lại đem nướng chả bây giờ.
Thế là đành phải trả một đồng tiền vàng. Bu-ra-ti-nô bỏ đi, tiếc ngẩn cả người. Trời tối, nói thế chưa đúng, tối đen như mực. Mọi vật đều ngủ im lìm. Trên đầu Bu-ra-ti-nô, chỉ có con chim đêm Xpơ-lút-sơ-ca lặng lẽ bay. Chim khẽ chạm đôi cánh nhẹ nhàng vào mũi Bu-ra-ti-nô và nói:
- Phải coi chừng! Phải coi chừng! Phải coi chừng!
Bu-ra-ti-nô đành phải dừng lại hỏi:
- Cái gì thế bác?
- Chớ có tin mèo và cáo.
- Thôi khó chịu quá!
Bu-ra-ti-nô chạy nhanh trên đường, vẫn nghe tiếng chim hú:
- Coi chừng kẻ cướp... coi chừng kẻ cướp…

A.TOLSTOY


Đón đọc: Chương 9,10

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét