Chương 9. Kẻ cướp tấn công Bu-ra-ti-nô
Ánh sáng xanh nhạt nhuộm phía chân trời: trăng đang lên. Trước mặt Bu-ra-ti-nô, đã lờ mờ trông thấy khu rừng. Nó rảo cẳng bước nhanh thêm. Có ai đuổi đằng sau, chạy rất êm. Nó quay lại.
Nó thấy hai cái bóng, đầu trùm hai cái túi thủng hai lỗ để nhìn. Một đứa dáng nhỏ bé cầm dao lăm lăm. Đứa kia, to lớn hơn, cầm một khẩu súng lục, nòng loe ra hình cái phễu.
Ối! Ối!
Bu-ra-ti-nô kêu thất thanh mấy tiếng, rồi cứ phía khu rừng mà chạy như biến nhanh, như nhỏ. Bọn cướp thét:
- Đứng lại! Đứng lại!
Tuy hết sức hoảng sợ, Bu-ra-ti-nô vẫn nghĩ được cách nhét cả bốn đồng tiền vào miệng, rồi nhảy xuống vệ đường, gai góc mọc đầy. Nhưng cũng lúc ấy, hai thằng cướp tóm được Bu-ra-ti-nô...
- Đưa tiền đây, không tao giết chết!
Bu-ra-ti-nô làm như không hiểu gì, cứ thở hổn hển bằng mũi. Bọn cướp túm lấy cổ áo nó mà lắc. Một đứa giơ súng dọa, còn đứa kia lục túi áo. Đứa lớn thét to:
- Tiền của mày đâu?
Đứa bé nạt nộ:
- Đồ khốn! Đưa vàng đây!
- Tao băm vằm mày ra bây giờ!
- Tao bắn nát đầu mày ra cho mà xem!
Nghe doạ thế, Bu-ra-ti-nô run cầm cập, mấy đồng tiền kêu keng keng trong miệng. Bọn cướp hét:
- À, nó giấu vàng đây rồi. Nó để trong mồm...
Một đứa tóm lấy đầu Bu-ra-ti-nô, đứa kia ôm lấy chân.
Cứ thế chúng tung thằng bé lên trời mấy lần. Bu-ra-ti-nô cắn chặt răng lại. Bọn cướp lộn ngược đầu Bu-ra-ti-nô xuống rồi cứ thế đạp đầu nó xuống đất. Nhưng chẳng ăn thua gì.
Thằng cướp bé liền lấy dao nạy răng Bu-ra-ti-nô. Chỉ một chút nữa... Răng đã há ra. Nhưng Bu-ra-ti-nô nhanh nhẹn cắn vào tay tên cướp một miếng... Đâu có phải bàn tay: một cái chân mèo! Thằng cướp rống lên một tiếng kinh khủng. Bu-ra-ti-nô chuồi qua tay nó, nhảy bổ lên cái hàng rào, đâm đầu vào bụi cây gai.
Mấy mảnh quần áo vướng mắc vào gai. Thế là nó sang được bên kia. Nó vội phi về phía khu rừng.
Đến cửa rừng thì bọn cướp đuổi kịp. Bu-ra-ti-nô liền nhảy bổng lên, tay bám lấy một cành cây vươn lên cao. Bọn cướp tuy lúng túng vì cái túi đội trên đầu, nhưng cũng du được trên cây.
Bu-ra-ti-nô leo đến ngọn cây, nhảy sang cây khác. Bọn cướp cũng làm như thế... Nhưng cả hai đều mất thăng bằng, ngã bổ chửng xuống đất! Hai đứa vừa xoa lưng vừa rên rỉ. Còn Bu-ra-ti-nô tụt xuống đất, chạy như biến. Chân nó nhanh thoăn thoắt, không tài nào trông thấy được.
Bóng cây ngả dài dưới ánh trăng. Cả khu rừng pha trộn những vùng bóng tối và những khoảng ánh sáng. Khi thì Bu-ra-ti-nô biến trong bóng tối, khi thì cái mũ trắng của nó lấp lánh dưới ánh trăng.
Cứ thế, nó đến một cái hồ. Vừng trăng treo lơ lửng trên mặt hồ sáng như gương, giống cảnh tượng nơi rạp múa rối. Bu-ra-ti-nô quay ngoắt sang tay phải: Chỉ có hồ ao; quay sang tay trái; cũng chỉ hồ ao. Đằng sau, cành cây kêu sột soạt...
- Bắt lấy nó! Bắt lấy nó!...
Hai thằng cướp chạy sấn lên, nhảy qua cổ ướt để tìm Bu-ra-ti-nô.
- Nó kia kìa!
Chỉ còn một cách nhảy xuống nước. Vừa lúc ấy nó thấy một cô thiên nga đang ngủ cạnh bờ hồ đầu trong cánh. Bu-ra-ti-nô nhảy xuống hồ, lặn xuống rồi nắm lấy chân thiên nga. Thiên nga thức giấc, hét to:
- Úi... úi...! Ai đùa gì mà đùa lạ thế. Bỏ chân người ta ra.
Nó dương đôi cánh rộng bát ngát. Vừa lúc ấy, hai tên cướp sắp tóm được Bu-ra-ti-nô. Thiên nga bay sang phía bờ hồ bên kia, dáng thật lộng lẫy.
Sang đến bờ bên kia, Bu-ra-ti-nô buông chân thiên nga, nhảy xuống đất, rồi vùng đậy, cứ thế giẫm bừa lên cỏ lác và những mô đất đầy rêu, chạy thẳng một mạch về phía ông trăng sáng tỏ trên khu đồi.
Chương 10. Bọn cướp treo ngược Bu-ra-ti-nô lên cành cây
Bu-ra-ti-nô mệt lả, chân không sao cử động được. Nó giống như con ruồi mùa thu trên khung cửa sổ.
Bỗng qua chùm cây hạt dẻ, nó thấy một khoảng rừng thưa, ở giữa rừng có một căn nhà xinh xắn dưới ánh trăng. Nhà có bốn cửa sổ, vẽ mặt trời, mặt trăng và những ngôi sao. Quanh nhà, hoa màu xanh da trời đua nở. Lối đi thì rải cát mịn. Ở giữa một cái bề nước, có một tia nước phun. Một quả bóng xanh đỏ nhảy múa trên tia nước.
Bu-ra-ti-nô vội vã leo lên thềm nhà. Nó gõ cửa. Nhà yên lặng như tờ. Nó gõ mạnh hơn: chắc cả nhà ngủ say lắm.
Lúc ấy, bọn cướp cũng vừa từ trong rừng xông tới. Chúng nó bơi qua hồ, ướt như chuột lột. Thấy Bu-ra-ti-nô, thằng cướp bé phun phì phì như một con mèo, thằng lớn rống lên như một con cáo. Bu-ra-ti-nô hai chân, hai tay đập mạnh cửa:
- Các người ơi, các người ơi! Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Một cô bé xinh xắn ló ra ngoài cửa sổ, tóc cô màu xanh da trời, tết thành bím, mũi cô rất xinh. Mắt cô vẫn nhắm nghiền.
- Cô bé ơi, mở cửa cho tôi vào. Bọn cướp đuổi bắt tôi.
Cô bé há miệng xinh xinh ngáp vào bảo: .
- Trời ơi! Khổ quá! Tôi buồn ngủ quá, không sao mở mắt được.
Cô giơ tay lên trời, dáng như còn đang ngủ, rồi biến vào phía trong cửa sổ. Bu-ra-ti-nô thất vọng, nó liền rúc mũi xuống bãi cát, giả chết. Bọn cướp chạy đến:
- À! Lần này mày có thoát đằng trời!...
Chúng nó tìm đủ mọi cách để cạy mồm Bu-ra-ti-nô. Nếu chúng nó không đánh mất dao và súng ở dọc đường thì câu chuyện chú bé Bu-ra-ti-nô có lẽ đến đây chấm dứt.
Không biết làm thế nào, bọn cướp liền quyết định treo ngược Bu-ra-ti-nô lên cây. Chúng lấy thừng trói chân, treo chú bé lên cành một cây sồi. Xong đâu đấy, chúng ngồi xuống gốc cây, đuôi xoè ra, ướt đẫm. Chúng chờ cho Bu-ra-ti-nô phải nhả những đồng tiền га...
Đến rạng đông, gió thổi mạnh, lá cây xào xạc. Bu-ra-ti-nô cứng như một khúc gỗ, đu đưa trên không. Bọn cướp chờ lâu đã chán. Chúng bảo Bu-ra-ti- nô, giọng rất nản:
- Thôi, chú bé chịu khó đến chiều nhé.
Nói rồi, chúng bỏ ra đi, tìm một quán cơm nào đó.
A. TOLSTOY
ĐÓN ĐỌC: CHƯƠNG 11, 12.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét