"Bài thơ kể lại một
câu chuyện có thật về bé Giang – em gái Trần Đăng Khoa – hàng ngày vẫn
thường đánh tam cúc với con mèo. Chỉ có vậy thôi mà không khí thời chiến
hiện lên thật cụ thể và sinh động.
Điều đáng nói là trong thời chiến,
trẻ em cũng chịu số phận thiệt thòi, thiếu người chăm sóc, thiếu nơi
chơi đùa… như trường hợp của bé Giang. Đoạn đối thoại giữa Giang và mèo
thật hồn nhiên con trẻ và rất dễ thương. Bây giờ đọc lại vẫn thấy thương
con trẻ thời chiến tranh biết mấy” (Nguyễn Hữu Quý, Bên dòng thi ca, Nxb Văn học, 2008).
Bố vào lò gạch
Mẹ ra đồng cày
Anh đi công tác
Chị săn máy bay
Cả nhà vắng hết
Chỉ còn bé Giang
Bé đánh tam cúc
Với con mèo khoang
Nắng hồng chín rực
Bỗng nhiên bay vào
Rung râu, chớp mắt
Mèo ta "Ngoao! Ngoao!"
Đây là tướng ông
Chân đi hài đỏ
Đây là tướng bà
Tóc hiu hiu gió
Đây là con ngựa
Chân có bụi đường
Và đây quân sĩ
Thuộc làu văn chương...
- Quân này mày được
Quân này tao chui!
Mèo ta phổng mũi
"Ngoao! Ngoao!" một hồi
- Quân này mày chui
Quân này tao được!
Mèo bỗng dỏng tai
Mắt xanh như nước
- À thôi... mày được!
Bé Giang dỗ dành
Mèo thè lưỡi đỏ
Liếm vào răng nanh...
Nắng dừng trước cửa
Lúc nào không hay
Đã nghe khói bếp
Nhà ai thơm bay
Mẹ ra đồng cày
Anh đi công tác
Chị săn máy bay
Cả nhà vắng hết
Chỉ còn bé Giang
Bé đánh tam cúc
Với con mèo khoang
Nắng hồng chín rực
Bỗng nhiên bay vào
Rung râu, chớp mắt
Mèo ta "Ngoao! Ngoao!"
Đây là tướng ông
Chân đi hài đỏ
Đây là tướng bà
Tóc hiu hiu gió
Đây là con ngựa
Chân có bụi đường
Và đây quân sĩ
Thuộc làu văn chương...
- Quân này mày được
Quân này tao chui!
Mèo ta phổng mũi
"Ngoao! Ngoao!" một hồi
- Quân này mày chui
Quân này tao được!
Mèo bỗng dỏng tai
Mắt xanh như nước
- À thôi... mày được!
Bé Giang dỗ dành
Mèo thè lưỡi đỏ
Liếm vào răng nanh...
Nắng dừng trước cửa
Lúc nào không hay
Đã nghe khói bếp
Nhà ai thơm bay
TRẦN ĐĂNG KHOA
1969
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét