Sáng hôm ấy, trước sân nhà đã xảy ra một thảm kịch mà cả họ nhà Vịt tưởng không bao giờ quên được.
Số là bà chủ nhà đi chợ có mua về mấy cái bánh tráng nướng phồng, dặn cậu con trai nhỏ để dành đến giờ cơm rồi hãy ăn. Chú bé năm tuổi thèm quá, chú ngắm thật lâu những đốm mè đen toả mùi thơm phức, những khoảnh bánh phồng rộp vàng dòn... Bất ngờ chú chạm mạnh tay vào. "Rốp". Chiếc bánh rơi xuống đất bể vụn.
Tức thì chú bị phát mấy cái vào mông đau điếng, kèm theo lời đe dọa sẽ bị cúp phần bánh vào bữa cơm trưa. Chú bé bật khóc tức tưởi, gào thật to cốt để mẹ xót thương...
Lúc ấy, bầy Vịt đang nằm sưởi nắng trước sân sau khi điểm tâm no nê. Thấy cảnh ngồ ngộ, một con Vịt phê bình:
-Ăn trước hay ăn sau thì cũng là ăn.
-Mi nghĩ vậy chớ Người họ không nghĩ như vậy đâu.
Một con khác xen vào:
-Vậy Người họ nghĩ gì?
-Ờ, họ nghĩ gì?
Một con Vịt lông xám giái thích rành rọt:
-Người họ muốn để dành mấy cái bánh bánh đến bữa cơm là để đông đủ anh em quây quần bên nhau. Chẳng lẽ mày ăn một mình rồi mấy người khác nhịn? Phải không?
Bảy, tám con Vịt cùng gật gù đồng ý. Rồi bảy, tám cái mỏ lập bập bàn tán chê bai đủ thứ chuyện trên đời nghe đinh tai nhức óc. Chú bé nãy giờ nín khóc ngồi rình mấy con Vịt, tức quá, bèn chọi một cục đá to vào chỗ bầy vịt đang nằm. "Kaaaaac". Mấy con Vịt bỏ chạy tán loạn, kêu la inh ỏi...
Giữa sân vắng còn trơ lại một con Vịt bé, nó không chạy được, hòn đá to đã trúng vào người nó thật đau. Chú bé vỗ tay reo lên:
-Mẹ ơi, con chọi trúng rồi.
-Trúng cái gì?
-Con chọi trúng con Vịt. Nó sắp chết. Hihi.
Bà chủ nhà bước ra giận dữ:
-Sao con ác quá vậy? Nó chết chưa? Nó đâu rồi?
Con Vịt cố dãy dụa. Nó lết. Nó trườn. Nó bò về phía mấy bụi cây. Nó đau đớn lắm, nước mắt nó ràn rụa đầy mặt. Nó kêu lên ai oán, đập đôi cánh nhỏ phành phạch nhiều lần rồi ngất đi vì đau. Giữa ánh nắng chói chang của mặt trời xế trưa, cái bóng nhỏ màu xám nằm im bất động là nỗi kinh hoàng của bầy Vịt tơ. Chúng nấp sau các bụi cây, mở to những đôi mắt tròn đầy nét sợ hãi, lặng im thin thít thật tội nghiệp vô cùng...
Con Vịt nhỏ tỉnh dậy, nó nhận ra mình đang nằm sát một gốc điều tàn lá rậm rạp. Chắc có ai tưởng nó chết nên đã quăng xác nó vào đây. Ôi, may mà chưa có chú kiến nào phát hiện ra con Vịt nhỏ nằm thoi thóp chờ chết, nếu không thì nó đã bị ăn mù mắt rồi... Nó thử động đậy đôi chân: không còn cảm giác gì cả! Nó bắt đầu lết đi, cặp cánh vùng vẫy tuyệt vọng. Đau quá! Nó kêu lên: "Các bạn ơi, cứu tôi với...". Tiếng kêu của nó khò khè trong cổ, chẳng có một ai trả lời nó cả. Thế là nước mắt nó lại tuôn ra ràn rụa vì lo sợ và cô đơn...
Buổi trưa trong vườn vắng vẻ tĩnh mịch làm sao. Cái nắng chói chang làm mọi vật rơi vào trạng thái nghỉ ngơi bất động. Con chó vá uể oải nhai một miếng vỏ mít trơ đầy xơ. Bầy gà choai rủ nhau bay lên một cành điều thấp để rỉa lông rỉa cánh. Bên gốc dừa là một bầy gà con mới nở, chúng chui cả vào bụng mẹ, mỏ líp chíp không ngớt. Một con ong vàng bay vẩn vơ... Cả không gian lẫn thời gian đều buồn chán đến kinh người. Có lẽ mọi vật đều muốn chia sẻ với con Vịt nhỏ nỗi đau trong nhiềm thương xót?
Không, thật ra chẳng có ai quan tâm đến con Vịt đáng thương ấy, kể cả đồng loại của nó. Họ hàng nhà Vịt lớn bé đang tụm vào nhau ở tít xa kia, trong bóng râm của một bụi tre tàu mát lượi. Vịt lớn ngoẹo đầu nằm ngủ, dăm ba con Vịt bé thao thức rỉa mỏ vào mấy lá tre non. Chúng đã quên béng một con Vịt bất hạnh của đàn, quên luôn tấn thảm kịch đau lòng mà chúng kháo nhau là sẽ nhớ suốt đời Vịt...
Chiều đã qua đi, bóng tối kéo đến. Con Vịt nhỏ đói quá, cất giọng than thở:
-Ước gì mình có một chút vào bụng nhỉ. Chắc đêm nay mình sẽ chết, nhưng mình thích chết no.
Cái giọng rầu rầu của nó làm cho một con Châu Chấu già ở gần đó mủi lòng ghê gớm. Lão ngắm nghía con Vịt nhỏ đang nằm run rẩy chờ chết. Lão búng mình lại gần và hỏi thăm. Con Vịt hầu như kể lại câu chuyện bằng tiếng khóc, nước mắt nó lại tuôn ra. Nó cầu xin lão đừng bỏ đi, đừng bỏ nó một mình... Lão Châu Chấu già chậm chạp vuốt râu suy nghĩ:
-Ta già rồi, biết chết nay mai... Quanh vườn có gà vịt kiếm mồi, ta không bị con này cũng bị con nọ nuốt. Thôi, ta nên giúp đỡ nó, cái chết của ta sẽ có ích hơn.
Lão Châu Chấu khoan thai nói:
-Nè chú em, bụng chú đang đói còn ta đây lại đang muốn chết. Hãy ăn thịt ta cho đỡ lòng. Đừng ngại.
Lão búng tách, đứng trước cái mỏ Vịt đang run run vì xúc động bất ngờ. Ban đầu Vịt còn ngại ngùng từ chối, sau, nó không biết làm gì khác hơn bèn há mỏ ra. Con Châu Châu già nằm gọn ở trong mỏ vịt.
Đêm đó, con Vịt con chết. Tội nghiệp, mỏ nó vẫn còn ngậm y nguyên con Châu Chấu già, dù rất đói nhưng nó không nỡ nuốt... Ôi, làm sao nó có thể ăn thịt một con vật có tấm lòng vàng đến vậy!
NGUYỄN THỊ BÍCH NGA
(Chuyện vặt trong vườn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét