1. “Mùa xuân làm cho ngày hóa dài ra và đêm đến trời không lạnh giá nữa. Trẻ con trong trại thường đạp tung chăn ra mà ngủ. Người ta và loài vật tự nhiên thành vui vẻ hơn, hoạt động hơn.
(...)
Mùa xuân? Cún không hiểu là gì cả. Cún trở về nằm sưởi nắng trong sân. Cún lim dim mắt thấy trong người mình rộn rạo, hình như máu chảy mạnh hơn. Cún đâm mơ mộng. Cún mơ màng những phương trời xa lạ. Cún nhớ cái mùi thơm của đất ngoài đồng nội. Cún nhớ đến những con châu chấu, cào cào mặc áo xanh, áo đỏ bay trong ruộng lúa mỗi khi Cún tuôn vào. Cún muốn mình cũng mọc ra hai cánh để bay, bay đi từng quãng một, đến khắp mọi nơi”.
(Thanh Châu – Cún số 5)
2. “Mùa xuân của hoa lá, của đất trời, của mọi người, mọi vật. Tất cả đều như cảm thấy hăng hái, bồng bột, trẻ tươi, hình như trong mạch máu, trong thớ thịt đều có ẩn một mùa xuân vô hình mà xô đẩy”
(Niêm Lộc – Đồng xu cuối cùng)
3. “Những ngày xuân mới bắt đầu. Chim hót ơi ới đầu cành, ánh nắng lụa nõn phủ trên chòm cây. Những vạt cỏ trở lại non tươi, xanh mơn mởn khắp mặt đất, cỏ xuân nhấp ngọt như đường phèn”.
(Tô Hoài – Dế Mèn phiêu lưu ký)
4. “Thế rồi mùa xuân mong ước đã đến.
Đầu tiên, từ trong vườn, mùi hoa hồng sực nức lên. Không khí còn hơi nước lạnh lẽo. Trong vườn bây giờ đầy hương thơm và ánh sáng mặt trời. Cây hồng bì đã cởi bỏ hết những cái áo lá già đen thỉu. Trên cành lấm tấm mọc mầm xanh. Những cành xoan khẳng khiu đương muốn trổ lá. Những cành xoan gầy gùa sắp buông tỏa ra những tàn hoa sang sáng, tim tím. Ngoài kia, rặng hồng bụt đã có nụ. Nhiều bạn hàng xóm đã đến rình đợi ngắt nụ hồng bụt đỏ về bày chơi.
Mùa xuân tươi đẹp đã về...”
(Tô Hoài – Chim chích lạc rừng)
5. “Mùa xuân, cây gạo cổ thụ bên bờ hồ nở hoa đỏ rực. Hoa phủ kín khắp các nhánh cành, tươi tắn, lung linh như nhìn qua làn nước trong vắt.
Từ rất xa, Bé đã trông thấy cây gạo. Bé hớn hở chạy lại. Đứng dưới gốc, Bé ngửa cổ ngước nhìn lên. Mấy bông hoa trên cao tít chợt buông mình rơi xuống, xoay tròn trong gió. Tiếng Bé cười giòn tan. Bé nhặt những bông hoa còn nguyên vẹn, ôm trước ngực. Nhìn gần, hoa càng đẹp. Một màu vàng chìm lẫn vào trong sắc đỏ làm cho năm cánh hoa như bừng sắc thêm lên, màu hoa trong hơn. Bé ngước nhìn vòm hoa lần nữa, miệng thốt reo khe khẽ:
- Hoa đẹp quá! Màu đỏ tươi quá! Ước gì lúc nào Bé cũng được thấy hoa rực rỡ thế này!
(...)
Màu đỏ vẫn bập bùng cháy trên vòm cây gạo suốt cả mùa xuân. Khi những bông hoa gạo bắt đầu thưa thớt, tiếng ve bắt đầu cất lên rụt rè, thì hàng cây phượng vĩ cũng bắt đầu nhận lấy sắc đỏ từ cây gạo chuyển sang, mỗi lúc một ào ạt”.
(Trần Hoài Dương – Sắc đỏ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét