- Đó là một câu
chuyện của giáo dục.
- Đó còn là câu
chuyện của tình người, của cách người ta đối xử với quá khứ.
(Đức Hoàng)
Thằng
con tôi 11 tuổi, học lớp sáu. Qua mùa thi chuyển cấp, nhân một buổi chiều cho
con đi chơi mát, nó kể...
Đang hỏi nó về chuyện thi cử, nó chợt hỏi lại tôi:
- Ba!
Có bao giờ thấy có một bài luận văn nào điểm không không ba? Con số không cô
cho bự bằng quả trứng gà. Không phải cho bên lề, mà một vòng tròn giữa trang
giấy. Thiệt đó ba. Chuyện ngay trong lớp của con, chứ không phải con nghe kể
đâu.
Tôi
chưa kịp hỏi, nó tiếp:
- Còn
thua ba nữa đó, ba. Ít nhứt ba cũng được nửa điểm. Còn thằng bạn của con,
con số không bự như quả trứng.
Thằng
con tôi ngửa mặt cười, có lẽ nó thấy thú vị vì thời học trò của ba nó ít nhứt
cũng hơn được một đứa.
Số là
cách đây vài năm, có một nhà xuất bản gởi đến các nhà văn nhà thơ quen biết
trong cả nước một câu hỏi, tôi còn nhớ đại ý, nhà văn nhà thơ thời thơ ấu học
văn như thế nào, nhà xuất bản in thành sách "Nhà văn học văn". Đọc
qua, nghe các nhà văn nhà thơ kể, tất nhiên là mỗi người có mỗi cuộc đời, mỗi
người mỗi giọng văn, nhìn chung thì người nào, lúc còn đi học, cũng có khiếu
văn, giỏi văn. Nếu không thì lấy gì làm cơ sở để sau này trở thành nhà văn? Rất
lô-gích và rất là tự nhiên vậy. Duy chỉ có bài của tôi hơi khác, có gì như
ngược lại. Tôi kể, hồi tôi học ở trường trung học Nguyễn Văn Tố (1948 - 1950),
tôi là một học sinh trung bình, về môn văn không đến nỗi liệt vào loại kém,
nhưng không có gì tỏ ra là người có khiếu văn chương. Và có một lần, bài luận
văn của tôi chỉ được có một điểm trên hai mươi (1/20). Đó là kỷ niệm không quên
trong đời học sinh của tôi, môn văn.
Khi con
tôi đọc bài văn đó, con tôi hỏi:
- Sao
bây giờ ba là nhà văn? Và bạn bè cũng hỏi như vậy. Tôi cũng đã tự lý giải về
mình, và lời giải cũng đã in vào sách rồi, xin không nhắc lại.
Tôi hỏi
con tôi:
- Luận
văn cô cho khó lắm hay sao mà bạn con bị không điểm.
- Luận
văn cô cho "Trò hãy tả buổi làm việc ban đêm của bố".
- Con
được mấy điểm?
- Con
được sáu điểm.
- Con
tả ba như thế nào?
- Thì
ba làm việc làm sao thì con tả vậy.
- Mấy
đứa khác, bạn của con?
Thằng
con tôi như chợt nhớ, nó liến thoắng:
- A! Có
một thằng ba nó không hề làm việc ban đêm mà nó cũng được sáu điểm đó ba.
- Đêm
ba nó làm gì?
- Nó
nói, đêm ba nó toàn đi nhậu.
- Nó tả
ba nó đi nhậu à?
- Dạ
không phải. Ba nó làm việc ban ngày nhưng khi nó tả thì nó tả ba nó làm việc
ban đêm, ba hiểu chưa?
- Còn
thằng bạn bị không điểm, nó tả như thế nào?
- Nó
không tả không viết gì hết, nó nộp giấy trắng cho cô.
- Sao
vậy?
Hôm trả
lại bài cho lớp, cô gọi nó lên, cô giận lắm, ba. Cô hét: "Sao trò không
làm bài". Nó cúi đầu làm thinh. Cô lại hét to hơn: "Hả?". Nó
cũng làm thinh. Tụi con ngồi dưới, đứa nào cũng run.
- Nó là
học trò loại " cá biệt" à?
- Không
phải đâu ba, học trò tiên tiến đó ba.
- Sao
nữa? Nó trả lời cô giáo như thế nào?
Nó cứ
làm thinh. Tức quá, cô mới quất cây thước xuống bàn cái chát: "Sao trò
không làm bài?" Tới lúc đó nó mới nói: "Thưa cô, con không có
ba". Nghe nó nói, hai con mắt của cô con mở tròn như hai cái tô. Cô đứng
sững như trời trồng vậy ba!
Tôi
bỗng nhập vai là cô giáo. Tôi thấy mình ngã qụy xuống trước đứa học trò không
có ba.
Sau đó
cô và cả lớp mới được biết, em mồ côi cha khi vừa mới lọt lòng mẹ. Ba em hy
sinh trên chiến trường biên giới. Từ ấy, má em ở vậy, tần tảo nuôi con...
Có
người hỏi em: "Sao mày không tả ba của đứa khác". Em không đáp, cúi
đầu, hai giọt nước mắt chảy dài xuống đôi má.
Chuyện
của đứa học trò bị bài văn không điểm đã để lại trong tôi một nỗi đau. Em bị
không điểm, nhưng với tôi, người viết văn là một bài học, bài học trung thực.
Sáng tạo không đồng nghĩa với bịa đặt.
Giữa
những dòng chữ bịa đặt và trang giấy trắng, tôi xin để trang giấy trắng trung
thực trên bàn viết.
Mùa thu, 1990
Nguyễn Quang Sáng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét