Thứ Hai, 15 tháng 2, 2016

CUỘC PHIÊU LƯU CỦA GIUN ĐẤT


Trời chưa sáng hẳn. Không gian mờ hơi sương. Khu vườn vẫn còn đang say ngủ trong tiếng dế mèn ngân nga trầm bổng. Nóc nhà tranh giữa vườn khe khẽ thở phập phồng trong giấc nồng thiêm thiếp. Một chiếc lá rụng. con chim lợn giật mình vỗ cánh bay đi…
Một con Giun đất ló đầu ra quan sát rồi chú ta thận trọng chui lên khỏi mặt đất tối tăm. Chú khoan khoái vươn vai, làm vài động tác cho giãn gân cốt rồi nghiêng đầu thì thầm:
-Chà, sao mà cảnh đẹp thế này! Những giọt sương mới óng ánh làm sao! Những đám mây hồng đang bềnh bồng tuyệt vời quá! Ồ, tiếng chim sẻ! Không một âm thanh nào sánh bằng…

Chú trườn mình về phía trước, toàn thân chú có màu đỏ sậm và thẳng băng lướt theo nhịp đi. Chú ta khịt khịt mũi khi bò ngang qua một con bọ hung nhỏ đang loay hoay lăn một viên đất đen. Thái độ Giun đất khinh khỉnh:
-Gớm, cuộc đời mày bao giờ cũng chỉ có vậy.
Bọ hung đáp lời:
-Ông anh chắc không phải từ dưới đất chui lên sao?

Giun đất chẳng thèm dây dưa nhiều lời, chú ta bỏ đi, bụng nói thầm mình sẽ tìm một hành động khác lạ để thực hiện mới đáng anh hùng. Chú ta dứt khoát sẽ chọn một chuyến phiêu lưu hấp dẫn gây cấn nhất, thế là cư dân trong khu vườn này sẽ trợn mắt lên vì khâm phục cho coi. Nhưng biết phiêu lưu về phương trời nào đây?

Mặt trời lúc này đang bò lên dốc, chiếu muôn vàn tia nắng óng ánh xuống khắp mặt đất. Lũ gà bới lạo xạo dưới một gốc mít già, mỏ liếp nhiếp liên hồi. Chúng đang giành nhau một con châu chấu. Xì, gà nhà bôi mặt đá nhau… Giun đất ta triết lý một câu rồi chui vào một khe đất hẹp. Tránh voi đâu hổ mặt nào. Cái lũ này nó cũng thích nhấm nháp loại giun béo bổ lắm đấy.

Lát sau Giun đất ngoi lên và cứ thế mà bò đi thẳng về phía mặt trời mọc. Gặp một chị cuốn chiếu mảnh mai trên đường, chú nói to:
-Tạm biệt bà chị nhé, tôi đi xa đây.
-Ồ, đi xa là đi tới tận đâu.
-Một chuyến phiêu lưu rất bí mật.

Mặc cho chị cuốn chiếu há to miệng vì kinh gnạc, Giun đất tảng lờ lướt tới với vẻ phớt đời kênh kiệu. Chú đi mãi, đi mãi, qua hết bờ này đến bụi nọ, gặp ai chú cũng báo rằng chú đang đi phiêu lưu mạo hiểm. Thật là chấn động!
Một con Sùng đất ngoi lên đon đả:
-Mời anh ghé vào nhà em nghỉ chân.
-Nghỉ chân thì nghỉ chân. Sao cô dạo này trắng trẻo và mập mạp dữ vậy? Cuộc sống thế nào rồi?
Sùng đất khoe của:
-Dạo này trời mưa, em dư ăn dư mặc nên mới vậy.
-Mừng cho cô lắm. Thôi tôi đi đây.
-Anh ở thêm vài phút nữa cho ráo mồ hôi cái đã.
-Đời phiêu lưu giang hồ mà cô bảo tôi phải nấn ná ư?

Giun đất làm ra vẻ lịch lãm và từng trải, nghiêng đầu tạm biệt. Chú vừa đi vừa suy nghĩ đến cuộc sống của Sùng đất, chuyên phá hoại rễ non, làm cho biết bao cây con chết héo vậy mà cô ta vẫn an phận béo trương béo nứt. Một lũ đục khoét ghê tởm! Chú ta thong thả tiêu hóa một ít đất bùn và tự bằng lòng về mình vô cùng. Trên đời này, ai có ích cho đất bằng Giun ta?

Bầu trời cao và trong xanh. Một con chim bay liệng vòng quanh trên ngọn xoài đôi ba lượt rồi đáp xuống tổ. Lập tức có mấy cái đầu nhỏ xíu xinh xắn nhô lên… Giun đất thích quá, nảy ra một ý:
-Phải rồi, ta sẽ xây nhà trên cây. Từ trên cao, ta sẽ quan sát rõ mọi việc xảy ra trong khu vườn này.

Giun đất bắt đầu kỳ cạch bò lên, được vài bước, chú ta mất thăng bằng té lộn nhào xuống gốc cây bẹp dí. Chà, khó khăn thật đấy, nhưng càng khó khăn thì càng vinh quang chớ sao! Chú ta lại lò mò bò lên và lần này thì lựa đoạn vỏ cây xù xì cho chắc ăn. Được một quãng ngắn, gặp đám lá cây rậm rạp, Giun đất dừng lại suy nghĩ: làm tổ ở đây vừa kín đáo, vừa không cao lắm, lỡ… có té cũng chẳng đền nỗi nào…

Chú ta loay hoay mãi trong chùm lá, vặn vẹo thân hình cho đỡ mỏi. Chợt… Bịch. Giun đất rơi xuống như là một giấc mơ, đầu óc chú ta quay cuồng, chú nằm im thin thít rồi thiếp ngủ đi hồi nào không biết.

Một con Sâu chạm bộ lông dày vào Giun đất, hỏi:
-Nửa đêm rồi, anh không dậy sớm đặng còn phiêu lưu tiếp sao?
Giun đất làu bàu nhỏ trong miệng:
-Đã sáng đâu? Ta cần ngủ thêm lát nữa.

Trăng lên sáng ngời, Giun đất lặng lẽ bò đi tiếp. Nó cảm thấy mình không thể nào làm tổ trên cây như mấy con chim có cánh được. Vậy thì Giun ta sẽ lợp nhà bằng lá giống loài kiến bé tí cũng không sao. Điều quan trọng là Giun ta phải khác xa các đồng loại của nó thường hay chui rúc trong đống đất đen kia… 



Vừa đi vừa suy nghĩ, trăng lặn dần và bình minh đang ló dạng mà Giun đất cũng không để ý. Chợt chú ta nhìn thấy một bụi lồng mức mới nhú, cành là khá rậm rạp có thể làm tổ được. Giun đất nhún mình đu toong teeng rồi quấn đuôi vào một nhánh lá nhỏ. Cao hứng, chú ta lộn đầu, vắt mình nằm ngang, hát to:

Giun đất nhanh nhẹn
Lộn đầu một vòng
Tài ba nhất xứ
Có ai sánh bằng!

Thế nhưng có cái gì nhói đau ở trên lưng, ở dưới bụng làm Giun đất vội vã ngoái đầu. Trời! Kiến vàng! Lọt vào tay bọn này là tiêu xác không kịp giãy dụa nữa!

Giun đất buông mình rớt phịch xuống đất. Hai gã kiến vàng bám không chắc nên đã văng ra hai bên và Giun ta chui tọt vào trong đất. Chú trườn sâu trong lòng đất mát rượi an toàn, thở phào một cái, cảm thấy nỗi bình yên tuyệt vời bao bọc chung quanh…

Giun đất định bụng trở về. Phải, phiêu lưu làm gì khi quê nhà mình xinh đẹp nhất? Đất là tổ ấm ngọt ngào mà không một tổ chim hay tổ kiến nào sánh nổi.

Giun đất đã tìm ra một chân lý tuyệt vời, chú ta hiểu Quê Hương là chốn thiêng liêng chẳng thể nào mình từ bỏ được. Từ đây Giun đất sẽ chấm dứt mộng phiêu lưu viễn vông, vì Giun đất thuộc về Đất và cần cho Đất. Chớ còn ai vào đây nữa?


Nguyễn Thị Bích Nga

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét