Trời đã sang thu. Trên tán phượng xanh rì, những cánh hoa lửa phượng đã nhạt tắt.
Gần đến giờ lên đường, có một chú ve sầu trở tính. Chú không muốn về cùng bè bạn. Chú muốn ở lại hát một mình. Anh ve sầu trưởng đoàn ngạc nhiên:
- Em muốn ở lại à? Đừng em ạ! Đã đến lúc chúng ta phải từ giã nơi đây trở về quê hương. Em còn phải đi học nữa.
- Không! Em muốn ở đây. Em không muốn về học.
- Không được đâu! Chúng ta là đoàn hợp xướng, tức là cùng hát chung, có ai hát riêng đâu?
- Em sẽ hát một mình. Từ trước đến nay hát với các anh, người ta đâu biết em là ai? Bây giờ một mình em sẽ hát.
Thấy chú ve sầu cứ bướng bỉnh, háo thắng, các bạn ve buồn lắm. Anh trưởng đoàn buồn rầu:
- Em ạ! Chúng ta chỉ hát được mùa hè, mùa của nghỉ ngơi, còn bây giờ là mùa học. Hơn nữa, ở lại không quen khí hậu mùa thu em sẽ bệnh, ai giúp đỡ em?
- Các anh chị cứ về đi, em khoẻ lắm. Em sẽ hát và người ta sẽ nghe.
Cả đoàn ve ngậm ngùi ra đi. Còn lại một mình, chú ve sầu bướng bỉnh khoái chí leo tít lên một ngọn cây cao, cất tiếng hát. Ban đầu, tiếng chú thật lảnh lót. Nhưng hát mãi rồi cũng hết bài, giở sổ nhạc ra để tìm bài mới. Lạ thay, chú chẳng đọc được, bởi vì những ngọn đèn hoa phượng đã tắt từ lâu rồi. Chú đành nghêu ngao bài cũ. Hát một mình sướng thật, chẳng ai chen lời, nhưng mệt quá! Khi chú dứt, đáng lẽ như mọi khi thì có một bạn hát tiếp, bây giờ chẳng có ai ngoài chú. Cơn gió heo may của mùa thu tràn về làm cho ve bị cảm lạnh và không thể hát nữa. Lúc ấy, chú mới hối hận và nhớ bạn bè, quê hương da diết. Chú khóc sưng cả mắt. Cho đến một hôm, chú ve sầu mùa thu bướng bỉnh, hiếu thắng chết khô một mình trên cành cây cao.
Bọn trẻ con đi học nhìn thấy reo lên: "Ê! Con ve sầu mấy hôm trước lạc đàn kêu một mình, bây giờ chết khô kìa...".
Lê Đức Dương
Nguồn: Lời của cây của lá
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét