Ngày xưa, trong thành Nagoya có một nhà buôn vải Hansaemon thích nhất trên đời là được một cốc rượu sake ngon. Ngài thích uống rượu đến nỗi mà những bát sứ bình thường không sao đủ cho ngài; mà phải thửa riêng một cái cốc sơn mài to chứa được nguyên một hũ rượu sake.
Một ngày nọ, như lệ thường, sai bữa ăn trưa no nê, ngài Hansaemon rót đầy rượu sake vào cái cốc vại ưa thích, rồi cầm lên bằng cả hai tay, nhắm mắt lại và tu một hơi. Đúng lúc đó có một con ruồi hiếu kì từ đâu vo ve lại gần; tôi tớ đang định xua đi thì nó đã rơi thẳng vào cốc và đám kẻ hầu người hạ chưa kịp hô lên một tiếng cảnh báo thì ngài Hansaemon đã nuốt chửng con ruồi cùng một ngụm sake.
Lũ tôi tớ xin chủ nhân tha lỗi, nhưng ngài này, như mọi bận, hễ được cốc rượu ngon là vui vẻ hẳn, tha lỗi liền. Chỉ có điều con ruồi đang ở trong bụng ngài. Nó cứ bay qua bay lại trong ấy, vo vo ve ve khiến ngài Hansaemon bực mình, nhưng cũng không sao. Ngài lên kiệu ngồi rồi sai người khiêng đến nhà thầy thuốc nổi tiếng nhất, ngài Hori.
Khi thầy thuốc hỏi, ngài Hansaemon liền trình bày: "Thưa thầy, hôm nay tôi uống một cốc sake hảo hạng nhưng thật không may, tôi nuốt chửng cả một con ruồi và giờ nó đang vo ve trong bụng tôi, bay qua bay lại, và thế chẳng dễ chịu gì. Giờ tôi phải làm sao đây?".
Người thầy thuốc suy nghĩ rất lung, rồi nghiêng đầu mà bảo: "Tốt nhất là ngài về nuốt sống lấy một con ếch; ếch thì bắt ruồi và ngài sẽ được yên thân".
Ngài Hansaemon cảm ơn thầy thuốc, rồi mau chóng về nhà, sai ngay người ăn kẻ ở trong nhà ra vườn bắt ếch. Rồi ngài nuốt chửng con ếch, và sau một lúc thì những tiếng vo vo rù rù trong bụng ngưng bặt.
Nhưng giờ, trong bụng ngài Hansaemon thay vì có con ruồi thì lại có con ếch và con này cũng không thích ở trong đây chút nào. Nó hết nhảy, lại kêu ộp oạp đến là khó chịu.
Ngài Hansaemon lại lên kiệu cho người khiêng đến nhà thầy thuốc lẫy lừng, ngài Hori.
Đến nơi, ngài lại phàn nàn: "Thưa thầy, tôi đã nuốt một con ếch như thầy khuyên. Giờ khi con ruồi không vo ve nữa thì con ếch lại nhảy nhót không ngừng rồi kêu ộp oạp trong bụng tôi, mà thế thì chẳng dễ chịu chút nào. Tôi phải làm sao đây?".
Người thầy thuốc suy nghĩ, vẻ đăm chiêu và cuối cùng cất tiếng: "Vì ngài đã có con ếch ở trong bụng, thì phải nuốt lấy một con rắn nước. Rắn ăn thịt ếch và ngài sẽ được yên thân".
Ngài Hansaemon cảm ơn thầy thuốc, lên kiệu về nhà và sai người hầu kẻ hạ ra suối bắt rắn. Bắt được ngài nuốt chửng luôn và thế là rồi đời con ếch.
Nhưng con rắn, đến lượt mình cũng không thấy khoái chỗ ở mới lắm; nó hết vặn vẹo lại phun phì phì. Đương nhiên, ngài Hansaemon cũng chẳng thích thú gì.
Ngài còn làm gì khác được ngoài việc lại đến nhà danh y Hori để cầu xin lời khuyên.
"Thưa thầy, thưa thầy, tôi đã nuốt con rắn nước như thầy bảo. Giờ con ếch không làm phiền tôi nữa thì con rắn lại vặn vẹo trong bụng tôi, rồi còn phun phì phì. Thật khó chịu, tôi phải làm sao đây?".
Lần này, vị thầy thuốc trầm ngâm một hồi lâu, mãi rồi mới nói: "Nếu con rắn làm phiền ngài, thì hãy nuốt một con lợn lòi; lợn sẽ ăn thịt con rắn nước và ngài sẽ được yên thân".
Ngài Hansaemon cám ơn thầy thuốc rồi sai ngay người hầu kẻ hạ vào rừng bẫy lợn. Bắt được, ngài liền nuốt trộng và quả thật sau một lúc tiếng phun phì phì ngưng bặt.
Nhưng có một con lợn lòi trong bụng thì còn tệ hơn một con rắn nước nhiều. Giận dữ, con lợn rừng chạy tứ phía, nện móng guốc thình thịch, vừa nện vừa rống.
Thế này thì không thể chịu được và ngài Hansaemon lại phải cất công đến nhà thầy thuốc chuyến nữa để nhờ giúp đỡ: "Thưa thầy, giúp tôi với, con lợn quả đã ăn thịt con rắn, nhưng nó đang phá bụng tôi và rú rít đến không thể chịu được. Tôi phải làm sao đây?".
Lại một lần nữa, thầy thuốc trầm ngâm suy tính và cuối cùng cất tiếng: "Cách hay nhất trị một con lợn rừng là tìm một tay thợ săn. Hãy nuốt chửng một tay thợ săn, anh ta sẽ giết con lợn và ngài sẽ được yên thân!".
Ngài Hansaemon cảm ơn thầy thuốc thông thái và chạy về nhà. Ngài sai ngay người vào núi dẫn về một thợ săn. Sớm hôm sau, người thợ săn đến, ngài Hansaemon chẳng nói chẳng rằng nuốt chửng luôn.
Và thầy thuốc nói đúng. Một lúc sau, nghe rõ mồn một tiếng súng từ trong bụng ngài Hansaemon. Người thợ săn đang tìm giết con lợn lòi. Nhưng bởi trong bụng tối quá, nên rất khó mà nhắm cho trúng, và bởi viên đạn cuối cùng ông mới giết được con lợn rừng, thế nên ông chẳng còn gì để mở lối thoát ra; vậy là đến giờ ông vẫn ở trong bụng ngài Hansaemon.
Nguồn: Truyện cổ Nhật Bản, AY dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét