Thứ Sáu, 1 tháng 9, 2017

ĐỨA BÉ MỒ CÔI



Đứa bé bơ vơ giữa chợ người
Chợ người rộn rịp chẳng quen ai
Người ta qua lại người hờ hững
Đứa bé mồ côi đứng lẻ loi.





Nét mặt gầy xanh ngấn lệ còn
Bụi đường lem luốc má da non
Mắt đen mở lớn nhìn ngơ ngác
Chẳng hiểu vì đâu chịu khổ buồn!

Áo đen rách lớn phía tà sau
Quần vá nhiều manh vải khác màu
Bụng lép, chân run đi chẳng nổi
Nhà đâu, cha mẹ ở nơi đâu?

Cha nó xa rồi, hỡi bạn ơi!
Từ ngày chinh chiến bặt tăm hơi
Mẹ đà chết thảm hôm oanh tạc
Nên để bây giờ nó lẻ loi.

Lang thang xó chợ đến đầu đường
Đứng chực người ăn liệng miếng xương
Nước dãi thèm thuồng giương cố nuốt
Còn đâu no ấm mẹ chiều nuông!

Nào ai tội nghiệp trẻ mồ côi?
Cho chút cơm thừa với cá ôi!
Ai nghĩ đêm trường mưa gió lạnh
Chiếu buồm ai đắp hộ cho ai?

Nào ai thương xót trẻ mồ côi?
Âu yếm nào ai thí nửa lời?
Đói rét người đời ai tưởng đến
Dưới mồ lòng mẹ kiếp nào nguôi!

Nguyễn Văn Cổn
(1946)
P/s: ảnh chỉ có tính minh hoạ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét