Cơn mưa rào bất chợt ào ạt đổ nước xuống, làm mặt hồ duềnh lên. Hàng chục lạch nước nhỏ quanh bờ róc rách chảy vào hồ. Nước mát lạnh đi. Các loài tôm cá sống trong hồ thi nhau nhảy múa, lượn bơi mừng vui.
Rô ron bám theo vây Rô mẹ, tung tăng len lỏi quanh các nhánh cây, rễ cỏ ngập nước. Nó thích thú nô nghịch. Khi thì nó ngậm một cái rễ cỏ kéo mạnh, làm ngọn cỏ chìm xuống nước rồi nó quẫy đuôi phóng vút qua. Lúc Rô ron lại ngoi lên, đảo mắt nhìn theo bóng gã chuồn chuồn, tròn miệng thở, làm mặt nước nổi lên một cái bong bóng nhỏ tí xíu. Đôi khi, nó quạt nước đuổi theo chị Cà niễng đen xì đang khoắng tám cẳng chân dài nghêu bơi mải miết.
Chợt thấy Săn sắt cũng bám theo Cá cờ mẹ đi chơi. Thím Cá cờ có những dải vây, dải đuôi dài màu xanh rõ đẹp. Rô ron gọi rối lên:
- Săn sắt ơi, lại đây chơi với tớ!
Săn sắt cũng mừng lắm:
- Rô ron đấy à? Chúng mình đi chơi với nhau nhé!
Hai đứa dắt vây nhau, lượn bơi tung tăng như đi hội. Rô mẹ và Cá cờ cùng dặn:
- Các con chơi quanh bờ thôi, đừng đi đâu xa, nhỡ gặp bọn cá dữ, không chạy kịp thì khốn.
Rô ron và săn sắt cùng đáp:
- Vâng ạ.
Có một dòng nước nhỏ và nóng chẳng biết từ đâu chảy tới. Rô ron rủ Săn sắt bơi ngược lên. "Cạn thế này, làm gì có bọn cá dữ mà sợ" - Rô ron nói thế. Săn sắt nghe bùi tai, đồng ý liền. Thế là hai đứa lách rễ cỏ mà bơi. Có chỗ cạn quá, hai đứa nằm nghiêng, thích thú rạch ngược, làm nước bắn tung lên. Khoái quá! Một thím Cua khệ nệ ôm đầy yếm con, đang tìm chỗ giũ bầy con lít nhít ấy xuống. Những con cua bé tí hin lúc nhúc dưới bụng mẹ, làm cái yếm của thím Cua chành ra. Cua con trông đến xinh. "Rẹt... rẹ...ẹt...". Một anh Mài mại quẫy đuôi, phơi cái bụng trắng lốp phóng vượt qua. Rô ron và Săn sắt cùng gọi.
- Chờ chúng em với, anh Mài mại ơi!
Nhưng anh ta đã phóng đi xa, không nghe thấy. Rô ron và săn sắt vội rượt theo.
Lạch nước hình như mỗi lúc một rộng hơn, sâu hơn. Có mấy chú Tôm con bơi theo dòng nước. Trông thấy Rô ron và Săn sắt chúng vội lảng xa hoặc lẩn vào rễ cỏ vì sợ bị bắt. Hai đứa khoái chí lượn tìm bọn tôm con. Hình như Rô ron và Săn sắt lạc sang vùng ao khác, nhưng chúng không để ý đến điều đó.
Bỗng có tiếng kêu thất thanh: - Cứu... tôi...với...
Anh Mài mại trắng lốp lúc nãy cuống vây phóng ngược trở lại lạch nước. Rô ron chưa biết chuyện gì, còn đang ngơ ngác nhìn thì chợt thấy đôi hàm răng nhọn hoắt của thằng Chuối hoa nhe ra. Trông nó loang lổ, dữ tợn khủng khiếp. Chuối hoa mải săn anh Mài mại, chưa trông thấy Rô ron, Săn sắt. Chẳng kịp nghĩ gì nữa, Rô ron kéo vây Săn sắt lao đại theo anh Mài mại, đâm nháo nhào vào mô đất, gốc cỏ. Hai đứa chạy bán sống bán chết, không biết trời đất gì nữa. May sao lạch nước nóng quá nên thằng Chuối hoa không thể đuổi theo được... Ví thử, ở vùng nước sâu thì thằng Chuối hoa chị quạt nhẹ đuôi một cái, chắc cả anh Mài mại, Rô ron và Săn sắt đã nằm gọn trong bụng nó rồi. Eo ôi, khiếp quá! Rô ron rùng mình, sởn hết cả vây, cả vẩy chưa hết sợ. Chỉ tí tẹo nữa là hết đời.
Thế rồi, Rô ron và Săn sắt run rẩy theo lạch nước về được tới nhà. Rô mẹ và Cá cờ đang nháo nhác tìm con.
- Trời ơi! Các con đi đâu để mẹ lo hết hồn!
Rô ron oà khóc:
- Mẹ... Chúng con đi lạc... Gặp lão Chuối hoa...
Săn sắt thì nép vào vây cá cờ, lí nhí:
- Con.. sợ...
Rô mẹ rên lên:
- Chết thật thôi. Hú vía con tôi. Lần sau con phải nhớ lời mẹ, không được đi đâu xa. Nghe chưa?
Nghe rõ chưa? Con chỉ được nửa miếng cho thằng Chuối hoa độc ác đâu, con...
Rô ron hối hận, cúi đầu lau nước mắt. Cuộc đi chơi ấy, nó sẽ phải ghi nhớ suốt cả cuộc đời.
Nguyễn Văn Chương
Rút từ tập Hiệp sĩ Bọ Ngựa, Sở VH&TT Nghĩa Bình, 1986
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét