Hôm ấy, đột nhiên con nhóc nhà mình hỏi: “Bố ơi, tại sao lúc đi
ngủ, con nằm ở giữa hai bố mẹ, mà sáng dậy, con lại cứ bị đẩy vào góc trong
vậy?”.
Mình sững người, chợt nhận ra con đã đủ lớn để được nghe một câu trả lời
nghiêm túc của những bậc làm cha làm mẹ về cái vấn đề tế nhị này, vậy nên mình
dắt nó ra ban công, chỉ vào ông mặt trời, bảo: “Cũng giống như ông mặt trời
thôi con, lúc đi ngủ, ông ấy lặn xuống, khuất dưới rặng cây này, nhưng sáng hôm
sau ngủ dậy, ông ấy lại mọc lên từ cái mặt hồ đằng
kia. Đến ông mặt trời còn bị như vậy, thì con là trẻ con, làm sao tránh khỏi”.
Rồi hôm sau, nó chạy từ nhà cô Hạnh bên hàng xóm về, chắc vừa
nhìn được cái gì lạ lắm ở bên đó, nên nó hỏi: “Sao ti cô Hạnh to, mà ti mẹ lại
bé thế hả bố?”. Mình thở dài, bảo: “Bố chưa được nhìn ti cô Hạnh, nên không
biết to cỡ nào, nhưng cuộc đời rất công bằng con ạ: cô Hạnh ti to thì sẽ bé cái
khác, mẹ ti bé thì sẽ có cái khác to”. Nó nghĩ một lát rồi reo lên: “Đúng rồi!
Cô Hạnh ti to nhưng bụng rất bé. Mẹ ti bé nhưng bụng rất to”.
Rồi bữa nọ, xem ảnh cưới của bố mẹ, nó hỏi: “Sao hồi trước bố
béo mà giờ bố gầy vậy?”. Mình bảo: “Vì bố yêu con, bố phải ăn ít đi để nhường
cơm, nhường thức ăn cho con, để con lớn khôn được như bây giờ”. Nó nghe vậy thì
tự nhiên mặt xìu xuống, buồn rượi, rồi hỏi: “Mẹ không yêu con, không nhường cơm
cho con hả bố? Sao hồi trước mẹ gầy mà giờ mẹ béo vậy?”. Mình lại phải giải
thích: “Mẹ có yêu, có nhường cho con chứ! Nếu không mẹ đã béo gấp đôi, gấp ba
bây giờ rồi”.
Mình đặt ra quy định với nó là muốn chạy đi đâu chơi, đều phải
xin phép bố mẹ. Có vẻ điều đó làm nó khó chịu, nên nó hỏi: “Khi nào thì con
không phải xin phép nữa hả bố?”. Mình bảo: “Khi nào con lớn!”. Nó hỏi lại: “Thế
bố chưa lớn à? Con thấy bố đi đâu cũng phải xin phép mẹ”. Mình lại ôm con vào
lòng, nhẹ nhàng giảng giải: “Tất nhiên là bố lớn rồi, và bố không việc gì phải
xin phép ai cả, nhưng đấy là bố làm mẫu để cho con noi theo thôi”.
Và vừa xong, nó lại hỏi: “Hôm qua, lúc mẹ mắng bố, con có nghe
mẹ nói câu gì mà “Cá không ăn muối cá ươn”, câu đó nghĩa là sao hả bố?”. Mình
cười, đáp: “Nghĩa là bố là cá, còn mẹ là muối, bố không nghe lời mẹ giống như
cá không có muối, sẽ bị hư thối”. Nó ngẫm ngợi một hồi, rồi bảo: “Cho cá vào tủ
lạnh cũng được mà, cần gì muối đâu ạ?”. Mình lắc đầu, vuốt tóc con, bảo: “Cho
vào tủ lạnh không ăn thua con ạ! Mẹ rút phích điện ra phát là bố mày hỏng
luôn!”.
Nguồn: Võ Tòng Đánh Mèo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét