"Hai giọt nước mắt từ từ lăn xuống má Bọ Dừa. Mèo bỏ đi. Bọ Dừa tủi thân. Nó tự hỏi: “Dù sao mình cũng phải là ai đó và làm được việc gì chứ?"
MỘT HÔM, BỌ DỪA từ cái xoong bò ra đậu lên cái mũi dài của
con mèo đang thiu thiu ngủ ngoài nắng. Mèo liền mở một bên mắt to, xanh lè, lè
nhè hỏi:
- Kẻ nào làm gì trên mũi ta thế?
Bọ Dừa đáp:
- Tôi chẳng biết mình là ai. Tôi chỉ tình cờ đậu trên mũi bác.
- Mi là ai ta cũng mặc. Cút khỏi mũi ta ngay!
- Nếu chưa biết mình là ai, có nghĩa là tôi chưa biết nhà
mình ở đâu và tất nhiên tôi chưa thể bay đi được.
- Mi nói đúng! – Mèo xác nhận và mở nốt bên mắt kia ra –
Nhưng mi hãy bay khỏi mũi ta để ta nhìn mi rõ hơn.
Bọ Dừa lại hỏi:
- Bác có biết tôi là ai không?
- Bi…i…ết! – Mèo dài giọng, đáp.
- Thế thì, bác nói ngay đi!
- Trước hết, mi không phải là voi.
- Sao bác biết vậy?
- Voi to đùng làm sao có thể đậu trên cây cúc được?
- Bác sáng suốt lắm. Bác biết gì về tôi nữa?
- Mi có màu vàng và những dấu chấm nhỏ như con báo.
- Bác nghĩ tôi là báo à?
- Không, báo to hơn, dữ tợn, còn mi nhỏ xíu, hiền lành.
- Thế thì, tôi không phải là báo. – Bọ Dừa nói với vẻ tiếc rẻ.
- Hay mi là loài bướm rất nhỏ? Có loài bướm màu vàng pha những
chấm đen.
- Chúng có đẹp không, bác?
- Đẹp lắm! Nhưng có lúc nào mi hóa thành sâu không?
- Không!
- Thế thì, mi không phải bướm rồi. Hừ, để ta nghĩ xem!
- Bác nghĩ ra chưa?
- Hay mi là hoa loa kèn?
- Đó là loài hoa thế nào, bác?
- Chúng rất đẹp. Có những cái chân dài, màu xanh thắm. Cứ có
gió to là chúng rung rinh trông đến vui mắt.
- Tôi không có những cái chân như vậy. Tôi còn rất sợ gió.
- Thế thì mi chẳng là ai cả, chẳng có tác dụng gì. Mi là đồ
vô tích sự.
Hai giọt nước mắt từ từ lăn xuống má Bọ Dừa. Mèo bỏ đi. Bọ Dừa
tủi thân. Nó tự hỏi: “Dù sao mình cũng phải là ai đó và làm được việc gì chứ?”.
Liền lúc đó, em bé gái tóc vàng ra vườn, tay bế con búp bê nhỏ.
Trời càng lúc càng nắng to. Em bé dịu dàng, nói:
- Búp bê ơi! Tao sẽ hái bông cúc to kia để che nắng cho mày.
Nói rồi, em lại gần bông cúc, nhìn thấy Bọ Dừa đậu trên đó.
Em mỉm cười nói:
- Búp bê ơi, con bọ dừa đầu tiên của năm mới kia kìa! Mẹ ta sẽ
rất vui. Ta phải về báo tin cho mẹ đây!
Bọ Dừa vươn cổ, nhìn quanh, nhưng chẳng nhìn thấy ai. Nó chợt
hiểu là em bé vừa nói cái tên của nó. Nó vui quá, cười khẽ. Nó chợt nhớ tới lúc
Mèo bảo rằng nó bé quá, chẳng có ích cho ai cả. Lúc này, nó rất vui, dù không
phải là voi, bướm hay hoa loa kèn. Nó là bọ dừa, có công việc của mình. Nó mỉm
cười, cúi xuống mổ con rệp cùng với những chiếc lá cúc.
Truyện cổ Anh
(Đỗ Thanh giới thiệu)
Câu chuyện dễ thương và lý thú quá ạ!
Trả lờiXóa