Một con Ếch nọ đang tắm ở trong một cái đầm giữa rừng. Nó sải người vui vẻ bơi đi trong làn nước.
Tình cờ, có một con Cáo đi ngang qua. Cáo vốn là con vật độc ác, thường hay thích bắt nạt và hành hạ các con vật nhỏ hơn. Trông thấy Ếch bé nhỏ đang bơi lội, Cáo không từ bỏ cơ hội để nhạo báng.
- Mày làm gì trên bùn lầy thế hả con nhãi ranh kia? – Con Cáo hống hách hỏi.
Biết Cáo hay bắt nạt các con vật nhỏ hơn nên Ếch không hề sợ hãi. Nó vô tư đáp, làm như không hề bận tâm đến.
- Không phải việc của mày! - Ếch kêu, rồi nó xoay mình trong bùn thêm lần nữa.
Thấy một con vật nhỏ tí như Ếch lại không khúm núm, sợ sệt mình, Cáo hết sức bất ngờ, cũng hết sức tức giận. Nó muốn chọc cho Ếch tổn thương theo cách mà nó vẫn làm với các con vật khác.
- Mày đúng là con quái thai, - Cáo nói - Sao mày lại có hai chân ngắn cũn cỡn trong khi hai chân kia lại dài loằng ngoằng thế hả?
Ếch quá hiểu bản chất của Cáo nên nó không buồn khi hình thể mình bị chê bai. Nhân dịp này, nó còn muốn dạy cho Cáo một bài học.
- Mày tự xem lại mày đi, đồ lông lá gớm ghiếc - Ếch đáp.
- Này, tao là con vật nhanh nhất ở trong cả khu rừng này đấy. Mày cứ liệu hồn! – Cáo cười to một cách khiếm nhã.
- Nói cho mày biết, - Ếch nói, phình bụng ra to gấp đôi cơ thể mình. Tao dám cá là tao nhanh nhẹn hơn mày đấy. Không tin thì chúng ta đua thử xem.
Con Cáo không thể nào tin được những gì mà nó vừa nghe.
- Mày á? Mày mà đòi nhanh hơn tao à? Mày chỉ là con cóc nhãi nhép thôi! Được lắm. Chúng ta đua đi. Gặp tao ở cây ổi đúng lúc 12g trưa đứng bóng nhé!
Từ lúc đó đến giờ hẹn, Cáo cứ đi đi lại lại không yên. Nó rất tức. Nếu để Ếch qua mặt thì sau này sẽ chẳng còn con vật nào sợ nó nữa. Nó muốn cho Ếch một trận nhớ đời để thêm uy cho mình. Nó nghĩ là Ếch sẽ chẳng đời nào dám bén mảng đến cây ổi nhưng Ếch vẫn đến đúng giờ ở chỗ đã hẹn.
Ếch không đến một mình mà còn dẫn theo bạn mình là một con Vịt. Vịt có chất giọng rất tốt, nó đến để làm trọng tài và ra hiệu lệnh bắt đầu cho cả hai.
Chúng cùng đứng ở vạch xuất phát, sẵn sàng để tiến lên. Vịt kêu quạc quạc để khởi xướng. Cáo cắm đầu cắm cổ chạy. Còn Ếch đứng bằng hai chân sau, tung một cú nhảy lên cao rồi ngoặm chặt lấy đuôi Cáo. Cáo mải chú ý vào đường đua nên không hay biết gì.
Sau vài phút chạy hết tốc lực, Cáo đứng lại và quay về phía sau. Nó cười ngạo nghễ. Chẳng thấy Ếch đâu cả, nó biế nó đã thắng cuộc. Giờ tất cả những gì nó phải làm là bước đi thong dong, nhàn nhã. Trong khi đó, Ếch vẫn ngoạm chặt đuôi nó không rời.
Gần đến đích, Cáo quyết định sẽ chạy nước rút để khoe mẽ một chút. Lúc này, Ếch mới quăng mình về phía trước, nhả đuôi Cáo ra. Người nó văng về vạch đích. Nó nhảy thêm một bước rồi đứng bằng hai chân sau ở vạch đích, đúng lúc Cáo chạm đến vạch.
Ếch vờ vĩnh làm như mình vừa đến nơi, bèn nhảy vòng quanh vạch đích và sung sướng kêu lên:
- Tôi thắng rồi! Tôi thắng rồi!
Cáo không thể tin được rằng mình đã thua. Bởi vì vốn dĩ nó rất nhanh nhẹn. Hơn nữa, nó còn thấy mình đã bỏ xa Ếch, bằng chứng là mấy lần ngoái lại, nó chẳng thấy Ếch đâu. Nghĩ mãi, nó vẫn không hiểu lí do vì sao Ếch có thể thắng mình. Cáo nổi giận:
- Mày ăn gian! Mày là con nhãi gian lận!
Ếch cười một cách kiêu hãnh:
- Tao chạm đến vạch trước mà, mày thua rồi!
Cáo tức tối quay về phía Vịt, đòi Vịt cũng phải chứng minh Ếch gian lận. Bình thường, Cáo lúc nào cũng bắt nạt Vịt, nhiều lần làm cho Vịt khốn đốn nên Vịt cũng muốn cho Cáo một bài học. Thế nên dù biết Ếch dùng mưu mẹo nhưng Vịt cũng đồng tình Ếch thắng cuộc.
- Ếch đã thắng cuộc một cách công bằng và sòng phẳng! – Vịt kêu.
Không có cách nào cãi được, Cáo đành chấp nhận thua cuộc. Từ đó trở đi, mỗi khi Cáo đi ngang qua Ếch, đuôi nó lại dựng đứng lên trời.
Truyện dân gian Hà Lan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét