Chương 11
QUA CẦU KHỈ
Khi biết rằng bác sĩ Ôi Đau Quá đã trốn thoát, tên tướng cướp Barmalei vô cùng tức giận, mắt hắn long lên chân dậm thình thịch.
- Ê quân bay, những tên đây tớ trung thành của ta! - Hắn quát tướng lên.- Hãy đuổi theo tên bác sĩ!- Hãy bắt lấy hắn và mang về đây cho ta!
Đám tay chân của hắn lập tức chạy vào rừng và bắt đầu tìm kiếm bác sĩ Ôi Đau Quá. Còn trong lúc đó, bác sĩ Ôi Đau Quá cùng tất cả những con thú của mình đang len lỏi qua Châu Phi đến tìm đến Vương Quốc Khỉ, Bác sĩ đi rất nhanh. Ụt Ịt chân ngắn nên không thể đuổi kịp bác sĩ. Bác bế em trên tay và mang theo. Ụt Ịt rất nặng khiến bác sĩ mệt rã rời.
- Giá bác được nghỉ một chốc thì hay quá! - Bác sĩ nói. - Ôi, giá như chúng ta tới được Vương Quốc Khỉ thật nhanh!
Cô khỉ Tri Tri trèo lên một cây cao và reo to:
Cháu đã nhìn thấy Vương Quốc Khỉ rồi! Vương Quốc Khỉ đã ở rất gần! Nhanh lên, chúng ta sắp tới Vương Quốc Khỉ rồi!
Bác sĩ cười mừng rỡ và vội vã tiến về phía trước.
Những chú khi đau ốm nhìn thấy bác sĩ từ xa đã vui sướng vỗ tay:
- Hoan hô! Bác sĩ Ôi Đau Quá đã đến với chúng ta! Bác sĩ Ôi Đau Quá ngay lập tức
sẽ chữa khỏi bệnh cho chúng ta, và ngày mai chúng ta sẽ khoẻ mạnh!
Nhưng vừa đúng lúc đó, đám tay chân của tên Barmalei từ trong rừng chạy vụt ra
và rượt đuổi theo bác sĩ.
- Bắt lấy nó! Bắt lấy! Bắt lấy! - Bọn chúng,hét lên ẩm ĩ.
Bác sĩ chạy hết tốc lực. Và bỗng nhiên trước mặt ông hiện ra một con sông. Không thể chạy tiếp được nữa. Sông quá rộng và không thể nào bơi qua được. Chỉ chút nữa thôi lũ tay chân của tên Barmalei sẽ bắt được bác sĩ! Ôi, nếu như có cây cầu bắc qua con sông này thì chắc bác sĩ sẽ kịp chạy qua cầu và đặt chân lên Vương Quốc Khỉ ngay lập tức!
- Chúng ta thật bất hạnh, ôi chúng ta thật đáng thương! Lợn Ụt Ịt nói. - Làm sao chúng ta sang được bờ bên kia bây giờ? Chỉ một phút nữa thôi những kẻ độc ác kia sẽ bắt được chúng ta và lại tống chúng ta vào ngục.
Nhưng kìa, một chú khỉ trong bầy chợt hét lên:
- Cầu! Cầu! Làm cầu đi! Nhanh lên các bạn! Đừng bỏ phí một phút nào! Hãy làm cầu! Làm cầu đi nào!
Bác sĩ nhìn xung quanh. Bầy khỉ không có sắt, cũng chẳng có đá. Họ sẽ làm cầu bằng cái gì đây?
Nhưng bầy khỉ xây cầu không phải bằng sắt, cũng không phải bằng đá, mà bằng chính thân mình của chúng. Trên bờ có một cái cây. Một chú khỉ bám lấy cái cây này, còn chú khác thì bám lấy đuôi chú ấy. Cả bầy khỉ cứ bám lấy đuôi nhau như thế, kéo dài ra thành một chuỗi, nối hai bờ sông cao lại với nhau.
- Đây là cầu dành cho bác, bác chạy đi! - Chúng hét lên với bác sĩ.
Bác sĩ bế cú mèo Bu Bu và chạy lên chiếc cầu làm bằng thân mình bầy khỉ, nhưng không dẫm lên đầu mà chỉ dẫm lên lưng họ. Theo sau bác sĩ là những con thú của ông.
- Nhanh lên! Bầy khỉ hét lên. - Nhanh lên! Nhanh lên!
Thật khó đi trên chiếc cầu làm bằng thân mình những chú khỉ sống. Các bạn thú sợ rằng sẽ bị trượt chân và rơi xuống nước.
Nhưng không, chiếc cầu khỉ rất chắc chắn, những chú khỉ túm chặt lấy nhau, và bác sĩ Ôi Đau Quá cùng tất cả những con thú của mình đã nhanh chóng chạy sang bờ bên kia.
- Nhanh lên, tiến lên phía trước mau! Bác sĩ hét lên. - Không được chậm trễ một phút nào. Kẻ thù sắp đuổi kịp chúng ta. Nhìn kìa, chúng cũng đang chạy qua cầu khỉ... Bây giờ chúng sẽ tới đây! Nhanh lên! Nhanh lên.!...
Nhưng cái gì thế kia? Chuyện gì xảy ra vậy? Hãy nhìn xem: ở chính giữa cầu, một chú khỉ đã buông lỏng những ngón tay ra, và chiếc cầu sụp xuống, làm cho lũ tay chân của tên Barmalei từ trên cao ngã lộn nhào xuống sông.
- Hoan hô! - Bây khỉ hét lên. - Hoan hô! Bác sĩ Ôi Đau Quá đã được cứu thoát! Bây giờ bác sĩ không còn phải sợ ai nữa! Hoan hô! Kẻ thù không bắt được bác sĩ! Bây giờ bác sĩ sẽ chữa khỏi bệnh cho những bệnh nhân của chúng ta! Họ ở đây, họ ở rất gần, họ đang rên rỉ và kêu khóc!
(còn nữa)
THÁI BÁ TÂN dịch
Đón đọc chương 12
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét