Chương 6
CHIM ÉN
Một buổi tối nọ, cú mèo Bu Bu nói:
- Yên lặng nào! Yên lặng nào! Có ai đó đang cào sột soạt sau cánh cửa? Có vẻ giống như chuột ấy.
Tất cả lắng tai nghe, nhưng không ai nghe thấy gì cả.
- Chẳng có ai ở ngoài cửa đâu, bác sĩ Ôi Đau Quá nói.- Chắc là cháu tưởng tượng ra đấy thôi.
- Không, cháu không tưởng tượng đâu,- cú mèo Bu Bu phản đối. - Cháu nghe thấy có ai đó đang cào sột soạt thật mà. Đó là tiếng của chuột hoặc của chim. Bác có thể tin cháu. Loài cú mèo chúng cháu nghe thính hơn con người mà.
Cú mèo Bu Bu quả thật đã không nhầm. Cô khỉ Tri Tri ra mở cửa và nhìn thấy một con chim én trên bậc cửa.
Chim én mùa đông! Thật kỳ lạ! Bởi vì loài chim én không chịu được giá lạnh, nên hễ cứ mùa thu vừa sang là chúng đã bay đến vùng Châu Phi ấm áp. Chú chim én tội nghiệp chắc là phải rét lắm! Chú đang nằm trên đống tuyết và run lên cầm cập.
- Chim én! Bác sĩ gọi. - Cháu vào nhà và sưởi ấm bên lò sưởi đi nào.
Lúc đầu chim én sợ không dám vào phòng. Nó nhìn thấy Cá Sấu đang nằm trong nhà và nghĩ là Cá Sấu sẽ ăn thịt mình. Nhưng cô khỉ Tri Tri đã nói với chim én rằng Cá Sấu rất hiền. Lúc ấy chim én mới bay vào phòng, nhìn xung quanh và hỏi:
- Triruto, kixapha, mac?
Trong tiếng muông thú câu ấy có nghĩa là: “Làm ơn cho tôi biết bác sĩ lừng danh Ôi Đau Quá sống ở đây phải không?"
- Ôi Đau Quá là bác đây, - bác sĩ nói.
- Cháu có một lời thỉnh cầu quan trọng tới bác, - chim én nói. - Bác phải đến Châu Phi ngay bây giờ. Cháu đã bay khẩn cấp từ Châu Phi về đây để mời bác tới đó. Ở đấy, ở Châu Phi ấy, có một đàn khỉ sinh sống và bây giờ những con khỉ đó đang bị ốm.
- Họ bị làm sao? - Bác sĩ hỏi.
- Họ bị đau bụng, - chim én nói.- Họ nằm trên mặt đất và khóc lóc. Chỉ có một người có thể cứu họ - đó là bác sĩ Ôi Đau Quá. Bác hãy mang theo thuốc và khẩn cấp đến Châu Phi! Nếu bác không đến Châu Phi thì cả bầy khỉ sẽ chết.
- Ôi, - bác sĩ kêu lên, - bác rất sẵn sàng và vui lòng đi đến Châu Phi! Bác rất yêu quí các chú khỉ và bác rất tiếc là họ bị ốm. Nhưng bác không có tầu thuỷ. Mà để đến Châu Phi thì phải có tầu thuỷ.
- Ôi bầy khỉ đáng thương!
- Nếu bác sĩ không đến Châu Phi thì cả bầy khỉ sẽ phải chết. Chỉ duy nhất bác sĩ là có thế cứu chữa cho họ mà thôi.
Và Cá Sấu khóc, những giọt nước mắt của Cá Sấu to đến nỗi chảy thành hai dòng suối trên nền nhà.
Bỗng nhiên bác sĩ Ôi Đau Quá thốt lên:
- Dù thế nào bác cũng phải đến Châu Phi! Bằng bất cứ giá nào bác cũng phải chữa khỏi cho những chú khỉ đang đau ốm! Bác nhớ ra rồii, một người quen của bác, một thủ thuỷ già tên là Robinson mà trước đây bác đã từng chữa khỏi bệnh sốt ác tính cho bác ấy, có một con tầu rất tốt.
Bác sĩ lấy mũ và đi đến nhà bác thủy thủ già Robinson.
- Chào bác, bác thuỷ thủ Robinson! - Bác sĩ Ôi Đau Quá nói. - Bác làm ơn cho tôi mượn con tầu của bác. Tôi muốn đến Châu Phi. Ở đó, cách sa mạc Xahara không xa, có một Vương Quốc Khỉ thật xinh đep nhưng hiện chúng đang bị ốm. Chúng cần tôi giúp đỡ.
- Tốt thôi, - bác thuỷ thủ già Robinson đáp. - Tôi rất vui lòng cho bác sĩ mượn con tầu của mình. Bởi vì bác sĩ đã cứu sống tôi, và tôi sẵn sàng giúp bác sĩ bất cứ điều gì. Nhưng bác sĩ hãy nhớ mang con tầu về trả lại cho tôi vì tôi không còn con tầu nào khác.
-Nhất định tôi sẽ mang con tầu về trả lại cho bác, - bác sĩ Ôi Đau Quá đáp. - Bác đừng lo. Tôi chỉ cần đến được Châu Phi thôi mà.
- Bác hãy đưa con tầu đi, đưa con tầu đi!
- Bác thuỷ thủ già Robinson nhắc lại. - Nhưng bác chú ý đừng đế nó va phải đá ngầm mà vỡ đấy!
Bác yên tâm, tôi sẽ không để nó va phải đá ngầm đâu, - bác sĩ Ôi Đau Quá quả quyết, cám ơn bác thuỷ thủ Robinson rồi chạy về nhà.
- Những con thú của ta, các cháu chuẩn bị đi nào! - Bác sĩ nói to. - Ngày mai chúng ta sẽ lên đường sang Châu Phi!
Bầy thú rất vui mừng, chúng bắt đầu nhảy múa và vỗ tay. Khỉ Tri Tri tỏ ra vui mừng hơn tất cả mọi người. Cô hát:
Tôi sẽ về Châu Phi,
Về miền quê yêu dấu!
Châu Phi, Châu Phi ôi
Châu Phi tổ quốc tôi!
- Bác sẽ không đưa tất cả tới Châu Phi, - bác sĩ Ôi Đau Quá nói .- Các bạn nhím, các bạn dơi và các bạn thỏ phải ở lại đây ở lại nhà của bác. Ngựa cũng sẽ ở lại với các bạn ấy. Bác sẽ mang theo Cá Sấu, khỉ Tri Tri và vẹt Kẹc Kẹc, bởi vì quê hương các bạn ấy ở Châu Phi: cha mẹ, anh chị em các bạn ấy đang sống ở đó. Ngoài ra, bác sẽ mang theo chó Gâu Gâu, vịt Cạc Cạc, cú mèo Bu Bu và lợn Ụt Ịt.
- Thế còn chúng cháu? - Tania và Vania kêu lên. - Chẳng lẽ chúng cháu sẽ phải ở lại đây mà không có bác?
- Đúng vậy! - Bác sĩ Ôi Đau Quá nói và bắt tay hai bạn trẻ thật chặt. - Tạm biệt, những người bạn yêu dấu! Các cháu sẽ ở lại đây và chăm sóc những luống rau và khu vườn của bác. Chúng ta sẽ sớm trở về! Và bác sẽ mang cho các cháu một món quà tuyệt vời từ Châu Phi.
Tania và Vania ủ rũ cúi đầu. Nhưng suy nghĩ một lúc, hai bạn đồng thanh nói:
- Thôi thì đành vậy: chúng cháu vẫn còn nhỏ mà. Chúc bác và các bạn lên đường may mắn! Khi nào chúng cháu lớn lên, chúng cháu nhất định cũng sẽ đi du hành cùng bác.
- Dĩ nhiên rồi! - Bác sĩ Ôi Đau Quá đáp. Các cháu chỉ cần lớn thêm một chút nữa thôi.
(còn nữa)
THÁI BÁ TÂN dịch
Nguồn: sưu tầm
Đón đọc chương 7
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét