"Nhà thơ Nông Quang Khiêm sinh năm 1984, dân tộc Tày, quê ở huyện Yên Bình, tỉnh Yên Bái; hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, hội viên Hội Nhà báo Việt Nam, hội viên Hội Văn học nghệ thuật (VHNT) các dân tộc thiểu số Việt Nam. Hiện anh công tác tại Tạp chí Văn nghệ Yên Bái".
1. DỐC
Lên muốn đứt hơi
Xuống chùn hai gối
Dốc là nơi núi thử sức người
Thử cả ý trí trẻ vùng cao đi học
Cái chữ và trẻ vùng cao và dốc
Vật nhau!…
2. LÊN NƯƠNG
Theo mẹ lên nương
Đầu gối chạm tai
Mũi thở
Mồm cũng thở
Giọt mồ hôi lẫn hạt sương trên cỏ
Nắng gập ghềnh.
Cái nương
Nhìn đã thấy nghèo
Mẹ gieo
Sự sống nảy mầm trong hốc đá
Theo mẹ lên nương
Mệt!
Nhưng mệt hơn khi nghĩ
Bấy nhiêu năm mẹ lên nương.
3. BÙ NHÌN
Cả đời không cái áo lành để mặc
Cả đời… dầu dãi nắng mưa
Bù nhìn đứng canh nương cho bản
Một mình
Bù nhìn rung rung
Cầy cáo chạy mất
Chim chóc bay xa
Tay bù nhìn dang ra
Như muốn ôm cả trời cả đất
Ngực ưỡn căng hứng gió cao nguyên
Tôi lớn lên
Thương bù nhìn vất vả
Bản được mùa lúa
Bản được mùa ngô
Người người ấm no
Chỉ riêng bù nhìn
Áo rách…
NÔNG QUANG KHIÊM (Yên Bái)
Nguồn:
https://vanvn.vn/chum-tho-thieu-nhi-cua-nong-quang-khiem/, cập nhật ngày 20/4/2022
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét