Chương 11. Cô bé tóc xanh cứu Bu-ra-ti-nô
Ánh sáng buổi sớm mai chiếu qua cành lá, rọi vào chú bé Bu-ra-ti-nô đang bị treo ngược trên cành sồi. Cỏ xanh mướt; sương đọng trên những cánh hoa màu xanh.
Cô bé tóc xanh lại hiện ra bên cửa sổ. Cô giụi mắt, rồi mở to đôi mắt rất đẹp còn ngái ngủ. Cô ấy là con búp bê đẹp nhất của gánh múa Ca-ra-ba Ba-ra-ba. Cô không chịu được những sự hành của lão chủ, nên đã bỏ trốn đi; cô đến ở một khu rừng, trong một căn nhà hẻo lánh.
Tất cả súc vật, chim muông trong rừng, cả mấy loài sâu bọ đều yêu mến cô, có lẽ tại cô vừa dịu dàng, vừa có giáo dục. Chúng mang về cho cô tất cả những thứ cần dùng để sinh sống.
Chuột chũi kiếm những thứ củi ngon.
Chuột nhắt mang về nào đường, nào phó mát, cả những khoanh xúc-xích nữa.
Con chó xù tốt bụng Ác-ti-môn thì tặng cô bánh bơ.
Chim khách ra chợ lấy trộm về cho cô sô-cô-la bọc giấy bạc.
Các chú ếch khiêng về những vỏ hồ đào đầy nước chanh.
Chim ưng cung cấp thịt nướng chả.
Bọ dừa khuân về các thứ hoa quả.
Bươm bướm tặng cô các thứ phấn hoa để cô trang điểm.
Con nai cấp thuốc đánh răng và dầu nhờn để bôi cánh cửa sao cho nó khỏi kêu.
Chim én có trách nhiệm giết sâu bọ, ruồi muỗi quanh nhà...
Cô bé tóc xanh vừa mở mắt thì thấy ngay Bu-ra-ti-nô đang bị treo dốc ngược đầu xuống đất. Hai tay ôm lấy đầu, cô kêu thét lên:
- Ối trời ơi, kìa!
Chó xù tinh khôn đã hiện ra ngay dưới cửa sổ, vẫy vẫy tai. Nó vừa cắt xong đám lông ở phía sau lưng - ngày nào nó cũng cắt lông như thế. Lông nó ở phía trước ngực chải kỹ, túm lông đuôi tết một dải băng đen, chân trước đeo một cái đồng hồ màu bạc.
- Có tôi đây!
Ác-ti-môn dúm mũi lại, hếch môi trên, để lộ mấy cái răng trắng nhởn. Cô bé bảo:
- Ác-ti-môn ơi, chạy đi gọi ai giúp sức đi. Tháo ngay chú bé Bu-ra-ti-nô xuống, đem vào trong nhà, rồi đi gọi thầy thuốc...
- Xin vâng.
Ác-ti-môn vội vã chạy đi ngay, cát dưới đất bay tứ tung. Nó chạy đến tổ kiến, cất tiếng sủa để gọi cả họ hàng nhà kiến dậy. Nó cắt bốn trăm con kiến leo lên cắn đầu dây trói của Bu-ra-ti-nô. Lập tức bốn trăm con kiến kéo thành một hàng dài leo lên cây sồi cắt sợi dây.
Lúc Bu-ra-ti-nô rơi xuống đất, Ác-ti-môn giơ hai chân trước đỡ lấy, rồi khiêng vào trong nhà, đặt chú bé lên giường. Xong đâu đấy, nó tất tả bay qua bụi rậm trong rừng để gọi thầy thuốc Cú cao tay, y tá Cóc và cô lang bọ Ngựa; cô bọ Ngựa khô đét như một cành cây héo.
Thầy Cú áp tai vào ngực Bu-ra-ti-nô để nghe. Thầy nói khe khẽ:
- Thập tử nhất sinh.
Nói rồi, thầy ngả đầu ra đằng sau.
Cóc thì lấy chân đấm bóp cho Bu-ra-ti-nô. Hai con mắt lồi mơ màng nhìn khắp chung quanh. Cóc mở cái miệng to tướng, ấp a ấp úng:
- Còn sống được.
Cô lang bọ Ngựa giơ bàn tay như là cỏ khô sờ vào Bu-ra-ti-nô. Cô thở dài:
- Chỉ có hai điều: một là còn sống, hai là đã chết rồi. Nếu còn sống thì một là còn sống được lâu, hai là không sống được mấy nữa. Nếu đã chết thì một là có thể sống được, hai là chịu bó tay.
Thầy Cú lên tiếng:
- Rõ khéo lang băm.
Rồi Cú xoè đôi cánh mềm mại bay lên gác tối tăm.
Cóc ta tức quá, gai da phồng cả lên. Nó kêu:
- Đồ đồ... ngốc!
Nói rồi, Cóc lê bụng phệ nhảy xuống cái hầm ẩm ướt.
Cô lang Bọ Ngựa biến thành nhánh cỏ khô, lủi ra phía ngoài cửa sổ. Cô bé chắp hai bàn tay xinh xắn lại, hỏi:
- Thế bây giờ tôi biết chữa chạy làm sao?
Cóc ở dưới hầm nói ra:
- Cho uống dầu tẩy.
Cú ở trên gác phá lên cười, có vẻ chế diễu:
- Trời ơi, dầu tẩy!
Cô Bọ Ngựa ở ngoài cửa nói vào:
- Dầu tẩy cũng được, không dầu tẩy cũng xong.
Lúc ấy, Bu-ra-ti-nô, da sầy, đầy vết tím bầm rên rỉ:
- Không uống thuốc tẩy đâu. Tôi khỏi hẳn rồi.
Cô bé tóc xanh cúi xuống, thương hại bảo:
- Thôi, em chịu khó, bịt mũi lại mà uống.
- Không đâu, chả uống đâu! Chả uống đâu!
- Uống rồi chị cho một miếng đường...
Nghe thấy thế một chú chuột Bạch vội leo lên giường, tay cầm một miếng đường. Cô bé lại bảo:
- Có uống thì mới ăn đường chứ!
- Đường cơ!
- Em phải cho ngoan. Không uống thuốc nhỡ chết thì sao...
- Chết còn hơn uống dầu tẩy...
Cô bé lấy giọng người lớn nghiêm nghị bảo:
- Em bịt mũi lại, mắt nhìn lên trần nhà... Nào… Một, hai, ba...
Cô bé dốc liều thuốc tẩy vào mồm Bu-ra-ti-nô, nhét luôn một miếng đường rồi cô hôn thằng bé:
- Đấy, thế là xong rồi.
Chó xù Ác-ti-môn vốn thích cái gì cũng tốt đẹp cả thấy vậy, nó cắn lấy đuôi, quay tít. Trông nó quay chả khác gì một con quay có hàng nghìn chân, nghìn tai, nghìn mắt sáng long lanh.
Sáng hôm sau, Bu-ra-ti-nô dậy, khỏe mạnh, vui vẻ như thường. Cô bé tóc xanh đã ngồi sẵn ở bên bàn ngoài vườn chờ chú bé. Trên bàn bày một bộ bát đĩa ăn cơm bé tí. Mặt cô mới rửa, mũi cô, má cô bôi phấn hoa. Cô vừa ngồi chờ Bu-ra-ti-nô vừa lấy tay gạt những con bướm tinh nghịch và nói:
- Chán bỏ xừ.
Cô nhìn thằng bé từ đầu đến chân, cau mày lại rồi cô bảo nó ngồi vào bàn ăn. Cô rót một cốc ca cao bé xíu. Bu-ra-ti-nô ngồi xuống, chân gấp lại. Có bao nhiêu bánh hạnh nhân, nó bỏ tỏm cả vào mồm, nuốt chửng,
Nó thọc năm đầu ngón tay vào lọ mứt rồi mút lấy mút để, rất khoái. Lúc cô bé quay ra đằng sau để vứt mấy miếng bánh vụn cho con cua già thì Bu-ra-ti-nô vớ lấy bình ca cao tu một hơi. Nó dốc nghiêng bình, ca cao rót cả xuống khăn bàn. Cô bé nghiêm nghị bảo:
Đừng ngồi gấp chân như thế, em. Để chân xuống gầm bàn chứ, Đừng bốc mứt ăn, có thìa và đĩa đấy thôi.
Cô giận quá, lông mi rung cả lên.
- Ai nuôi em mà em hư như thế?
- Có khi thì bố Các-lô, có khi chẳng có ai cả...
- Từ nay, chị dạy dỗ em, em nghe chưa?
Bu-ra-ti-nô nghĩ thầm: "Mình lại rơi vào cái nhà này!"
Chó xù Ác-ti-môn chạy quanh nhà, trên bãi cỏ, đuổi đàn chim con. Khi chim bay cả lên đậu trên cây, nó ngửa đầu lên sủa, rồi nhảy nhảy. Bu-ra-ti-nô thấy thế thèm lắm, nó nghĩ bụng: "Săn thế mà cũng đòi săn".
Phải ngồi ngay ngắn ở bàn, nó thấy chân tay ngứa ngáy lắm.
Cũng may mà bữa cơm vừa xong. Cô bé bảo nó lau nước ca cao dính đầy ở cả mũi. Cô xếp lại nếp áo quần và dải áo, cầm lấy tay Bu-ra-ti-nô dắt vào nhà để bảo ban.
Chó xù Ác-ti-môn lại chạy trên bãi cỏ mà sủa gâu gâu.
Bầy chim chẳng sợ gì cả, hót líu lo. Gió bay lượn trên cây. Cô bảo Bu-ra-ti-nô:
- Em cởi bộ quần áo rách này ra rồi lấy quần, áo tươm tất hơn mà mặc.
Bốn thợ may là bác tôm hay cau có, bác Gõ kiến có mào, bác bọ dừa to lớn, bác chuột nhắt Li-dét. Bốn bác đã lấy áo cũ của bé cắt một bộ quần áo con trai. Tôm thì cắt, chim Gõ kiến lấy mỏ chọc lỗ để khâu, chuột cắt băng để cho bọ dừa tết nơ.
Bu-ra-ti-nô thấy phải mặc thừa quần áo con gái thì lấy làm hổ thẹn nhưng đằng nào cũng phải thay. Bu-ra-ti-nô thay quần áo và tìm cách dấu bốn đồng tiền vàng vào túi áo mới. Cô bé cầm hòn phấn bảo Bu-ra-ti-nô:
- Bây giờ em ngồi xuống đây. Để tay ra đằng trước, ngồi cho ngay ngắn. Chúng ta học tính. Trong túi em có hai quả táo nhé...
Bu-ra-ti-nô ranh mãnh nháy nháy mắt:
- Không phải em chẳng có quả nào....
Cô bé điềm tĩnh nói tiếp:
- Ấy là thí dụ thế. Thí dụ trong túi em có hai quả táo. Một người lấy mất một quả thì em còn mấy quả?
- Hai.
- Em nghĩ kỹ đi.
Bu-ra-ti-nô cau mày lại, nó nghĩ ghê lắm:
- Hai.
- Tại sao?
- Bởi vì em chẳng cho người ấy đâu, người ấy có cướp cũng không được.
Cô bé buồn rầu bảo nó:
- Em chẳng học tính được đâu. Để viết bài chính tả vậy.
Cô ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn lên trần nhà.
- Em viết đi... "Hoa hồng rụng xuống đôi tay". Bây giờ em đọc lại mà xem...
Bu-ra-ti-nô có trông thấy bút với mực bao giờ. Vì vậy, khi cô bé bảo nó: "Em viết đi", nó liền thọc mũi vào lọ mực. Khi thấy một giọt mực rỏ trên trang giấy trắng, nó rất hoảng. Cô bé chắp hai bàn tay lại, rơi nước mắt.
- Em hư lắm. Em sẽ bị phạt.
Cô ngoái nhìn ra cửa sổ gọi:
- Ác-ti-môn, lôi Bu-ra-ti-nô vào buồng kín.
Ác-ti-môn chạy lại, nhe hàm răng trắng nhởn. Nó kéo áo Bu-ra-ti-nô rồi đi giật lùi, lôi chú bé vào tận trong buồng kín. Những con nhện to tướng nằm thu lu giữa đám mạng nhện chăng đầy các góc. Ác-ti-môn nhốt chú bé ở đấy, sủa mấy tiếng cho chú sợ rồi chạy ra nô giỡn với đàn chim.
Cô bé nằm lăn trên chiếc giường xinh xinh trải ren, nức nở khóc. Cô bắt buộc phải xử ác với chú bé. Nhưng cô đã nhận dạy dỗ chú bé gỗ, nên đành phải dằn lòng vậy.
Bu-ra-ti-nô ở trong buồng kính, lẩm bẩm một mình:
- Người với ngợm! Cái cô ấy mà cũng đòi dạy với dỗ...
Ai lại đầu thì bằng sứ, người thì nhồi toàn bông...
Trong buồng tối đen, bỗng nghe thấy tiếng nghiến răng rất khẽ:
- Này, này, nghe tớ đây...
Bu-ra-ti-nô hếch cái mũi giây đầy mực lên. Nó thấy lờ mờ trong bóng tối một chú dơi treo lơ lửng trên trần nhà, đầu lộn xuống đất.
- Cái gì cơ?
- Bé Bu-ra-ti-nô ạ, chờ đêm tới hẵng hay.
Bọn nhện thì thầm:
- Khe khẽ chứ nào... Chớ đụng vào lưới của chúng tôi, ruồi nó sợ.
Bu-ra-ti-nô ngồi xuống một cái bình vỡ, chống tay vào má. Nó đã qua những lúc khổ sở hơn, nhưng nó nghĩ nó oan mà thêm ức.
- Dạy trẻ con thế à? Hành hạ người ta thì có, chứ dạy dỗ gì. Phải ngồi thế này kia... Chớ ăn như thế...Trẻ con không biết đánh vần là thường chứ. Cái chị ấy kỳ thật... Cả con chó nữa... Cứ đuổi chim hoài...
Dơi lại ríu rít nói:
- Bu-ra-ti-nô ạ, đợi đến đêm, tớ đưa cậu đến sứ Ngu Si. Các bạn cậu, mèo và cáo đang chờ cậu.... Tha hồ mà vui chơi... Đợi đến đêm nhé.
A. TOLSTOY
Đón đọc: Chương 13, 14
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét