Chương 23. Lần đầu tiên trong đời Bu-ta-ti-nô thất vọng nhưng mọi việc đều kết thúc tốt đẹp
Chú gà trống ngốc nghếch chạy mãi, đã mệt lử, mỏ nó há hốc, nó chạy chậm lại. Bu-ra-ti-nô buông tay ra:
- Thôi, mời lão tướng về với ả gà mái của mình!
Bu-ra-ti-nô thui lủi một mình đi về phía hồ thiên nga. Qua cành lá, mặt hồ lấp lánh đằng xa. Đã trông thấy cây thông già trên gò đá... Đến hang... Bu-ra-ti-nô thấy cành lá khô bừa bãi, trên cỏ lại có vết bánh xe.
Tim nó đập thình thịch, tưởng đến vỡ ra. Nó nhảy xuống, nhìn vào trong hang.
Hang trống không!!!
Chẳng thấy Ma-vi-na, Pi-e-rô và Ác-ti-môn đâu. Chỉ thấy hai mảnh giẻ rách. Bu-ra-ti-nô nhặt lên xem: đúng là hai ống tay áo của Pi-e-rô .
Thế là người ta bắt mất bạn rồi! Mất bạn rồi! Bu-ra-ti-nô nằm vật xuống, mũi cắm sâu xuống đất. Lúc bấy giờ nó mới thấy nó yêu thương bạn đến chừng nào. Dù Man-vi-na có dạy học, bảo ban, dù Pi-e-rô có đọc thơ hàng trăm lần... dù phải cho cái chìa khóa vàng thì nó cũng cho ngay, cốt sao các bạn lại trở về.
Bỗng nó thấy một tảng đất khẽ nâng lên, một chàng chuột trũi bóng nhẫy, chân màu hồng, hiện ra. Anh chàng hắt hơi ba lần liền, rồi bảo:
- Tôi mù thật nhưng tôi không nghe rõ lắm. Một lái xe có cừu kéo, đến đỗ ở đây. Lão tỉnh trưởng bên xứ Ngu Si và mấy con chó săn ngồi trên xe. Lão tỉnh trưởng ra lệnh: "Bắt quân vô lại này đi. Chúng nó đánh chết của tao hai con chó săn tốt nhất đang lúc làm nhiệm vụ. Bắt mau!" Lũ chó "Vâng!" rồi xông vào trong hang. Nghe tiếng ồn ồn ghê gớm. Chúng nó trói bọn trẻ lại, quẳng lên xe, rồi đi mất.
Bây giờ còn nằm đây, mũi cắm, xuống đất làm gì nữa! Bu-ra-ti-nô đứng phắt dậy, theo vết bánh xe chạy miết. Nó vòng theo bờ hồ đến một cánh đồng cỏ rậm. Nó đi, đi mãi... Nó cũng chẳng biết đi đâu. Nó phải cứu bạn, có thể thôi. Nó đến cái dốc hôm nọ nó ngã lăn xuống bụi cây. Dưới chân, là cái ao có bác rùa Toóc-ti-la. Trên con đường đi về phía ao, nó thấy một cái xe có hai con cừu gầy nhom kéo; lông cừu trụi gần hết.
Ngồi đánh xe là một con mèo béo phị, má sệ, đeo kính gọng vàng. Con mèo ấy là viên cố vấn của tên tỉnh trưởng. Phía sau, tên cáo tỉnh trưởng ngồi nghễu nghện, ra vẻ rất quan trọng... Còn Man-vi-na, Pi-e-rô và lông đuôi Ác-ti-môn băng bó khắp người thì nằm bẹp gí trên mấy cái hộp. Chùm lông đuôi Ác-ti-môn thường ngày chải rất mượt, bây giờ kéo lê dưới bụi đường.
Đi gác phía sau là hai con chó săn trinh sát.
Bỗng hai con chó săn thấy cái mũ trắng của Bu-ra-ti-nô trên đỉnh dốc. Hai con chó xông tới; Bu-ra-ti-nô chẳng kịp chạy trốn liều giơ thẳng hai tay, nhảy lộn nhào xuống cái ao bẩn thỉu đầy những bèo.
Nó lượn vèo trên không, đáng lẽ rơi tõm xuống nước để cầu cứu rùa Toóc-ti-la nhưng vừa lúc ấy một luồng gió mạnh thổi tới.
Gió cuốn lấy Bu-ra-ti-nô, quay tít trên không rồi hất mạnh nó xuống, trúng giữa đầu cáo tỉnh trưởng.
Con mèo đeo kính gọng vàng giật mình, tụt ngay xuống đất. Mèo vỗn du côn nhưng lại nhát như cáy, liền giả vờ chết thẳng cẳng. Cáo tỉnh trưởng cũng chẳng can đảm gì hơn. Nó vừa chạy trốn lên dốc vừa rú lên, rồi chui đúng vào hang con chồn. Chồn tiếp ông khách quý hóa ấy chẳng dịu dàng tí nào, lại còn đánh đập là khác.
Cừu bỗng nhảy sang một bên, xe đổ ụp. Man-vi-la, Pi-e-rô và Ác-ti-môn lăn xuống đất cùng với mấy hộp đồ.
Những việc ấy xảy ra nhanh quá, chưa kịp để đếm năm đầu ngón tay.
Hai con chó trinh sát nhảy vội xuống chân đồi. Lúc đến xe thì thấy mèo nằm chết, lại thấy xác bọn múa rối với con chó xù nằm ngổn ngang trong bụi cây. Nhưng chẳng thấy cáo tỉnh trưởng đâu. Các vị mà chúng có nhiệm vụ bảo vệ như của báu, thế là mất tăm mất tích.
Con chó săn thứ nhất ngửa cổ hú lên một tiếng thất vọng.
Con thứ hai cũng kêu:
- Ai-ai-ai... hú-u-u...
Chúng nó lao lên gò sục sạo tìm chủ, rồi lại hú lên một tiếng buồn bã. Chúng nó nghĩ tới cái roi gia và cái cũi sắt đang chờ chúng. Chúng thất thểu trở về xứ Ngu Si để trình cho sở Sen đầm biết việc ông tỉnh trưởng bị cuốn lên trời mất tích. Chúng bịa ra như thế để khỏi phải tội.
Bu-ra-ti-nô đưa tay lắm khắp mình: hai chân, hai tay nó vẫn còn nguyên. Nó bò đến bên Man-vi-na và Pi-e-rô để cởi trói cho bạn. Man-vi-na, chẳng nói lên lời, choàng hai tay ôm lấy cổ Bu-ra-ti-nô, nhưng không hôn được vì mũi cậu ta dài quá.
Ống tay áo Pi-e-rô rách đến khuỷu, phần ở má rơi hết, để lộ nước da thật, má đỏ hồng hào. Nó lớn tiếng nói:
- Tớ đánh nhau hăng lắm nhé. Chúng nó mà không ngáng tớ một cái thì không đời nào bắt được tớ.
Man-vi-na công nhận:
- Pi-e-rô đánh nhau hăng như con sư tử ấy!
Cô ôm lấy cổ Pi-e-rô, hôn lên má. Bu-ra-ti-nô làu bàu:
- Thôi, hôn mãi. Hôn thế là đủ rồi. Ta liệu trốn đi thôi. Chúng ta sẽ cầm đuôi Ác-ti-môn mà kéo nó đi.
Cả bọn xúm vào cầm đuôi kéo Ác-ti-môn lên quả đồi.
Chó xù còn băng đầy người, rên rỉ:
- Thôi, buông tôi ra, để tôi đi một mình. Tôi thấy xấu hổ quá.
- Không được, không được, cậu còn yếu lắm.
Cả bọn chưa lên được đến lưng đồi thì lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba và Đu-rê-ma đã hiện ra trước mặt. Cáo A-li-xa lấy chân trỏ bọn trẻ, mèo con Ba-di-li-ô vênh râu mà phì phì, trông thật đáng ghét. Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ma phá lên cười:
- À, có thế chứ! Bắt được rồi! Tự nhiên cái chìa khóa vàng lại dẫn xác đến tay mình.
Bu ra-ti-nô vội nhẩm tính cách tránh khỏi tai nạn này. Pi-e-rô kéo Man-vi-na lại gần: dù có chết cũng phải đánh một trận đã. Lần này thì chẳng hy vọng gì thoát chết.
Đu-rê-ma đứng ở trên ngọn đồi cười ranh mãnh:
- Cho tôi xin con chó sống dở chết dở kia để tôi vứt xuống ao nuôi đỉa cho béo.
Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba béo tròn béo trục nên lời không muốn xuống; lão lấy ngón tay chuối mắn ra hiệu cho bọn trẻ đến gần:
- Các con ơi, các con lên đây... lên đây.
Bu-ra-ti-nô ra lệnh:
- Không được tiến một bước. Dù có phải chết, cũng chết cho vui vẻ. Pi-e-rô đọc mấy câu thơ tồi nhất đi. Man-vi-na, cười rõ to vào.
Tuy Ma-vi-na có mấy khuyết điểm, nhưng cô là người bạn rất tốt. Cô lau nước mắt, rồi cười rộ lên, khiến hai lão trên kia bực. Còn Pi-e-rô làm ngay tại chỗ một bài thơ, rồi lấy giọng khàn khàn ngâm:
Cáo là gã du côn,
Nhưng liệu lại ăn đòn.
Mèo là thằng kẻ cắp
Đu-rê-ma thật ngốc,
Xấu xa nhất trần gian.
Ba-ra-ba gian tham,
Chẳng làm chúng ta sợ.
Bu-ra-ti-nô nhăn mặt lại, nói chọc tức:
- Ê này, lão chủ rạp múa rối kia, lão béo tròn như cái thùng tô-nô, cái bụng rặt mỡ chỉ chứa toàn đồ ngu ngốc, lão thử xuống đây, xuống đây với chúng tớ xem nào... tớ lại nhổ toẹt một bãi nước bọt vào râu bây giờ
Nghe thấy vậy, lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba gầm lên, Đu-rê-ma giơ hai cẳng tay khẳng khiu lên trời. Cáo mỉm cười hỏi, nịnh ra mặt:
- Ngài cho phép tôi vặn cổ bọn láo xược kia chứ ạ?
Chỉ một phút nữa là cả bọn đi đời. Bỗng một đàn én vụt bay tới, vừa bay vừa kêu:
- Bọn trẻ đây rồi! Bọn trẻ đây rồi, đây rồi!
Một con chim ác là lượn trên đầu lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba, kêu ầm lên:
- Mau lên! Mau lên! Mau lên!
Thế rồi thấy bác Các-lô hiện ra, trên ngọn đồi, tay áo bác xắn cao, bác cầm cái gậy, lông mày nhíu lại.
Bác lấy vai hích lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba một cái khuỷu tay bác xô Đu-rê-ma. Bác giơ gậy vụt vào lưng cáo, giơ chân đá một cú vào sườn mèo...
Rồi bác ngồi xuống, nhìn về phía những đứa bé gỗ.
Bác vui vẻ nói:
- Bu-ra-ti-nô, con ơi, con không việc gì chứ? Chạy lên đây với cha, thằng nỡm!
Chương 24. Cuối cùng Bu-ra-ti-nô với Man-vi-na, Pi-e-rô và ác-ti-môn trở về nhà bác Các-lô
Bọn kẻ cắp thấy bác Các-lô vác gậy đến, nét mặt cau lại, thì hoảng sợ vô cùng.
Cáo bò đến bãi cỏ rậm rồi co cẳng chạy cho mau, thỉnh thoảng dừng lại, cong lưng lên; nó đau quá. Mèo thì bắn ra xa hàng chục bước, nó phì phì như cái bánh xe đạp xì hơi, ra vẻ tức tối lắm. Đu-rê-ma vén áo khoác, vừa chạy xuống dốc cho mau vừa nói:
- Tôi có làm gì đâu! Tôi có làm gì đâu
Lão vấp phải một mô đất mất thăng bằng, ngã xuống ao kêu đánh "ùm" một cái, nước bắn tung toé.
Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba đứng nguyên tại chỗ, đầu rụi lại, râu bơ phờ.
Bu-ra-ti-nô, Pi-e-rô và Man-vi-na leo lên dốc. Bác Các-lô nhấc từng đứa bé lên tay, doạ:
- Rồi các con sẽ hay, nghe chưa!
Bác nhét cả bọn vào bên trong áo, nơi ngực.
Rồi bác bước xuống mấy bước, ngồi xổm bên chó xù. Ác-ti-môn ngẩng lên, liếm mũi bác. Bu-ra-ti-nô thò đầu ra nói:
- Cha ạ, cha có mang theo chó, chúng con mới chịu về nhà.
- Hừ... kể cũng nặng đấy, nhưng cha thử cố xem.
Bác xốc Ác-ti-môn lên vai vừa leo lên dốc vừa thở hổn hển. Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba vẫn ngồi yên như lúc nãy, vai nhô lên, mắt thì lồi ra. Lão làu bàu nói:
- Lũ búp bê của tôi đấy chứ!
Bác Các-lô gắt:
- Thôi đi, già thế mà còn chơi với bọn Đu-rê-ma, với mèo và cáo à? Chỉ độc đi bắt nạt kẻ yếu, không biết xấu!
Bác Các-lô cứ thế đi về phía thành phố.
Lão Ca-ra-ba ba-ra-ba vẫn rụt đầu rụt cổ, lẽo đẽo bước theo sau:
- Giả tôi lũ búp bê đây.
Bu-ra-ti-nô thò đầu ra khỏi áo bác Các-lô hét:
- Cha đừng, cha đừng, nhé!
Họ đi như vậy rất lâu, rất lâu. Qua quán "Ba cá bống", lão chủ quán hói đầu cúi xuống chào, hai tay trỏ mấy cái chảo đang sôi tí tách. Chú gà trống trụi mất ít lông đuôi, đi đi lại lại trước cổng; gà ta đang phàn nàn về chú bé Bu-ra-ti-nô láo xược, đàn gà mái ra vẻ thương hại nó lắm:
- Cục ta cục tác! láo thật! Cụ tác cục ta! Khổ thân gà quá nhỉ!
Bác Các-lô leo lên một ngọn đồi nhỏ. Bác thấy mặt biển có những rạch chạy dài, mờ mờ đục, do ảnh hưởng của gió thổi. Trên bờ biển, một thành phố nhỏ chói chang dưới ánh nắng, và chiếc mái rải bạt của một rạp múa rối.
Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba dừng lại cách bác Các-lô mấy bước, làu bàu nói:
- Ông bán cho tôi tụi con rối kia. Trả ông một trăm đồng tiền vàng đấy.
Bu-ra-ti-nô, Man-vi-na và Pi-e-rô nín thở đợi câu trả lời của bác Các-lô.
- Không! - bác Các-lô đáp. - Giá mày là người tử tế,, là ông chủ tốt, tao sẽ trả cho mày tất cả các con rối này. Nhưng mày tồi tệ hơn cả cá sấu. Tao không trả, mà cũng không bán chác gì cho mày. Xéo ngay!
Bác Các-lô xuống đồi, chẳng chú ý đến lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba nữa. Bác đi về phía thành phố.
Một gã sen đầm đứng im như bức tượng, giữa một quảng trường vắng vẻ. Vì trời nóng bức, lại buồn thiu, râu ria gã sen đầm rũ cả xuống, mắt gã nhắm nghiền. Ruồi muỗi bay lượn trên cái mũi ba sừng của gã.
Bỗng nhiên lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba nhét chòm râu dài lê thê vào túi, túm lấy áo bác: Các-lô mà hét tướng lên:
- Bắt lấy nó! Nó ăn cướp con rối của tôi!
Nhưng gã sen đầm nóng bức quá, chẳng hề động đậy. Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba nhảy sổ đến bên gã, buộc gã phải bắt giữ lấy bác Các-lô. Gã sen đầm uể oải hỏi:
- Mày, mày là ai kia chứ?
- Tôi là người điều khiển con rối tài ba, là chủ một rạp múa rối nổi tiếng, có nhiêu huân chương, là bạn thân của đức vua Ta-ra-ba! Tôi là Ca-ra-ba Ba-ra-ba tiên sinh!
Gã đầm sen đáp:
- Đừng hét như cái còi bên tai tao!
Trong khi lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba phân bua với gã sen đầm, bác Các-lô vừa đi về phía nhà mình, vừa lấy gậy đập xuống mặt đường rải đá.
Đến nhà, bác mở cửa, đặt Ác-ti-môn xuống giường; bác móc ba cô cậu ra, đặt cả xuống bàn. Man-vi-na nói:
- Cha ạ, cha chăm nom chó xù ốm đi. Còn hai cậu, mời hai cậu đi rửa tay...
Bỗng cô bé chắp hai tay vào nhau, ra vẻ thất vọng
- Thôi, áo, giày mới vói băng xinh xinh của tôi, thế là bỏ quên trong hang cả rồi.
Cha Các-lô bảo:
- Không sao. Chớ lo con ạ. Để chiều nay bố đi lấy hộp đồ về cho.
Bác nhanh nhẹn tháo băng ở chân Ác-ti-môn ra, Các vết thương gần khỏi hẳn. Ác-ti-môn không cử động được, vì nó đói quá. Nó rên rỉ:
- Cho tôi một đĩa trứng đánh với bột, một cái xương để tôi ăn thì tức khắc tôi sẽ khoẻ như vâm, đánh được tất cả chó ở thành phố.
Bác Các-lô buồn bã trả lời:
- Khổ quá, nhà cha còn miếng bánh nào, mà một xu cũng không có.
Ma-vi-na nức nở khóc. Pi-e-rô gãi gãi đầu, nghĩ ngợi:
- Để tôi ra phố đọc thơ, được khối tiền.
Bác Các-lô lắc đầu:
- Không được, người ta bắt giam con mất thôi.
Ai cũng ỉu xìu, không biết làm thế nào. Chỉ có Bu-ra-ti-nô là cứ mỉm cười ranh mãnh. Nó nhấp nha nhấp nhổm như ngồi phải một cái đinh:
- Thôi, chớ than vãn gì nữa!
Nó nhảy tót xuống đất, móc ở túi ra một cái gì, miệng nói:
- Cha ơi, cha lấy cái búa tháo mảnh vải thủng này га.
Nó lấy mũi trỏ cái lò, cái mồm treo trên bếp lửa và làn khói vẽ trên tấm vải.
Bác Các-lô ngạc nhiên:
- Sao lại bỏ cái tranh đẹp như thế này đi? Mùa rét, bố vẫn nhìn cho đỡ lạnh. Cha tưởng như có ngọn lửa thật và trong nồi như có món súp mỡ và bắp cải.
- Cha ạ, con lấy danh dự của chú múa rối mà nói với cha cái này: thế nào cha cũng có cái lò sưởi thật, với lại cả một cái nồi gang đầy súp nữa cơ. Cha tháo cái tấm vải này đi.
Giọng Bu-ra-ti-nô nói ra vẻ chắc chắn; bác Các-lô gãi đầu làu bàu mấy tiếng rồi lấy kim, lấy búa tháo tấm vải ra. Sau bức tranh thấy toàn mạng nhện với xác nhện.
Bác Các-lô quét rõ sạch. Thế là thấy một cái cánh cửa bằng gỗ sồi màu nâu. Bốn góc chạm bốn cái đầu người cười toét miệng; ở giữa lại có một thằng bé mũi dài đang nhảy nhót.
Lúc đã lau chùi sạch sẽ, cả bọn cùng kêu lên một tiếng:
- Rõ ràng là anh Bu-ra-ti-nô kìa!
Bu-ra-ti-nô hết sức ngạc nhiên, nhưng cố lấy vẻ bình tĩnh nói:
- Biết mà! Đây, chìa khóa đây, cha mở cửa đi.
Bác Các-lô bảo:
- Cái cửa này với cái chìa khóa vàng này do một người thợ rất khéo làm ra, cách đây lâu lắm. Xem trong có gì nào!
Bác Các-lô tra chìa khóa vào lỗ khóa, quay một vòng. Nghe thấy tiếng âm nhạc khe khẽ, rất hay...
Bác Các-lô đẩy mạnh cánh cửa. Cửa hé mở, kêu lách cách.
Vừa lúc ấy, thấy tiếng lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba chạy bên ngoài cửa sổ, lão hét lên:
- Tuân lệnh đức vua Ta-ra-ba, bắt lấy lão già Các-lô cho tôi!
A. TOLSTOY
Đón đọc: Chương 25,26.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét