Thứ Ba, 15 tháng 10, 2024

CHIẾC CHÌA KHÓA VÀNG HAY LÀ TRUYỆN LI KÌ CỦA BU-RA-TI-NÔ - Chương 21, 22






Chương 21. Bu-ra-ti-nô quyết tâm moi cho kỳ được ở lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba câu chuyện bí mật của chiếc chìa khóa vàng

Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba và lão Đu-rê-ma chậm rãi bước qua trước cửa hang.


Trong trận đánh nhau vừa qua, lão bán đỉa thuốc hoảng quá, trốn biệt sau một bụi cây. Trận đánh xong xuôi, chờ lúc Bu-ra-ti-nô và Ác-ti-môn đã khuất trong đám cỏ rậm, lão mới ló ra. Lão khó nhọc gỡ bộ râu lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba ra khỏi thân cây thông. Lão nói:

- Cái thằng ranh chơi bác một vố đau thật! Đến phỉa hai tá đỉa tốt nhất, bác mới khỏi được...

Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba hét:

- Thôi, xin đủ. Phải đuổi bắt ngay quân vô lại ấy mới được!

Hai lão già lần theo vết bọn trẻ. Họ lấy tay rẽ cỏ, xem xét từng bụi cây, lật từng mô đất. Họ trông thấy khói bốc lên giữa hai cái rễ cây thông già, nhưng không nghĩ ra rằng chính chúng nó ẩn náu trong hang và thậm chí còn đốt lửa. Lão Ca-ra-ba Ba-ra-na gầm lên:

- Thằng Bu-ra-ti-nô khốn kiếp! Tao mà bắt được mày thì tao đem băm vằm mày ra trăm mảnh.

Bọn trẻ ở trong hang nín thở.

Biết làm thế nào bây giờ? Chạy chốn à? Nhưng Ác-ti-môn băng cuốn đầy mình, còn đang ngủ say. Phải ngủ đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ, vết thương mới lành được. Chẳng nhẽ lại để con chó can đảm ấy một mình trong hang?

Không... không... Chạy thì cùng chạy, chết thì cùng chết.

Bu-ra-ti-nô, Pi-e-rô và Man-vi-na ngồi thu lu ở trong cùng hang, đầu chụm vào nhau bàn bạc rất lâu.

Sau cùng quyết định như sau:

Cả bọn sẽ ở lại đấy cho đến sáng hôm sau; phải lấy cành lá ngụy trang và để cho Ác-ti-môn chóng khỏi, phải cho uống thuốc tẩy. Bu-ra-ti-nô nói:

- Còn tôi, thế nào tôi cũng phải làm cho lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba nói cho tôi biết cái chìa khóa vàng mở cái cửa nào. Cửa mà mở được thì sẽ thấy một cái gì kỳ diệu lắm đây...Rồi chúng mình sẽ tha hồ sung sướng.

Man-vi-na khe khẽ nói:

- Không có Bu-ra-ti-nô, tôi sợ lắm, sợ lắm.

- Thế còn Pi-e-rô thì sao?

- Chà! Pi-e-rô chỉ biết đọc thơ thôi...

Pi-e-rô dõng dạc nói, giọng khàn khàn như giọng thú dữ:

- Tôi sẽ hùng dũng như con sư tử bảo vệ Man-vi-na. Các bạn chưa biết tay này đấy thôi.

- Hoan hô Pi-e-rô! Đáng lẽ cậu phải tỏ ra can đảm từ lâu rồi mới phải.

- Nói xong Bu-ra-ti-nô chạy theo dấu lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba và lão Đu-rê-ma. Chẳng mấy chốc đã thấy hút hai người. Lão chủ rạp múa rối ngồi bên bờ suối, còn lão Đu-rê-ma thì lấy lá chua me dại đắp lên cái bướu cho của bạn. Từ xa đã nghe thấy tiếng sôi bụng dữ dội của Ca-ra-ba Ba-ra-ba và tiếng nước óc ách buồn thiu trong cái dạ dày trống rỗng của lão bán đỉa.

Hai lão già đói quá rồi. Đu-rê-ma bảo:

- Bẩm ngài, chúng ta phải kiếm cái gì chén mới được.

Tìm được bọn lưu manh ấy phải đến đêm khuya mất.

Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba buồn bã đáp:

- Bây giờ mà có cả một con lợn sữa với một đôi vịt thì tôi ngốn hết ngay.

Thế là hai người đi về phía quán "Ba cá bống", biển hàng trông thấy rõ trên đồi. Lúc ấy Bu-ra-ti-nô đang cúi lom khom nấp trong đám cỏ, nó ba chân bốn cẳng chạy trước đến quán cơm.

Đến gần cổng, Bu-ra-ti-nô khẽ rón rén đến gần một chú gà trống đang rung rung cái mào rất đắc chí; chả là chú ta vừa kiếm được hạt thóc, chú ta bới đất gọi đàn gà mái đến chén, làm ầm ĩ cả lên:

- Cục cục cục...

Bu-ra-ti-nô liền chìa ra trước mặt chú gà trống những miếng bánh ngọt hạnh nhân đựng trong lòng bàn tay:

- Ấy chào lão tướng, mời lão tướng xơi đi.

Gà ta thoạt đầu còn nhìn chú bé gỗ ra vẻ nghiêm nghị lắm, nhưng sau thèm quá nhịn không được, bèn mổ vào lòng bàn tay chú bé:

- Cục cục cục...

- Lão tướng ạ, tôi cần phải vào quán cơm này mà làm thế nào cho ông chủ không biết. Để tôi nấp dưới cái đuôi lộng lẩy của lão tướng rồi lão tướng đưa tôi vào chỗ lò sưởi nhé.

Gà ta lại càng làm bộ:

- Cục cục cục...

Gà tuy chẳng hiểu gì nhưng để giữ thể diện, nó đàng hoàng tiến về phía cổng quán cơm đang mở toang. Bu-ra-ti-nô nấp dưới cánh và đuôi gà, cứ thế chồm chồm đi vào bếp, đến gần cái lò. Lão chủ bếp hói đang nướng một gắp chả và bắc nồi đun bếp.

- Cút! Đồ chết tiệt!

Lão ta hét thế rồi giơ chân đá bép một cái, gà chỉ kịp kêu "Cục tác!", rồi bắn ra ngoài, cạnh đàn gà mái sợ hết hồn.

Thế là Bu-ra-ti-nô lẩn ngay đến bên chân lão chủ, nấp sau một cái bình bằng đất. Cùng lúc ấy, đã nghe thây tiếng lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba và Đu-rê-ma bên ngoài. Lão chủ quán ra cửa, cúi rạp mình đón khách.

Bu-ra ti-nô liền chui tọt vào cái bình, ngồi im thin thít.



Chương 22. Bu-ra-ti-nô tìm ra được bí mật của chiếc chìa khóa vàng

Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba và lão Đu-rê-ma nhắm một con lợn sữa quay cho lại sức. Lão quán rót rượu vào cốc. Ca-ra-ba Ba-ra-ba vừa nhấm nháp cái đùi lợn vừa bảo chủ quán:

- Rượu cái nhà bác này chẳng ra đếch gì! Rót ở cái bình kia xem sao.

Vừa nói, lão vừa chỉ vào cái bình Bu-ra-ti-nô đang ngồi nấp. Lão quán đáp:

- Thưa ngài, bình không đấy ạ.

- Chỉ có nói láo, thử đưa xem nào!

Lão quán cầm bình dốc ngược lên. Bu-ra-ti-nô lấy gân tay, khuỳnh hai khuỷu rõ chắc để khỏi bị dốc tuột ra ngoài. Ca-ra-ba Ba-ra-ba nói giọng khàn khàn:

- Có cái gì đen đen trong đấy.

Đu-rê-ma cãi:

- Cái gì trăng trắng đấy chứ!

- Bẩm hai ngài, tôi có nói dối thì trời vật chết tôi ngay đây này... bình chẳng có gì cả.

- Thế thì đặt lên đây để vứt xương.

Lão quán đặt bình lên bàn, ngay giữa hai lão già.

Từ lúc ấy, xương xấu cứ rơi như mưa lên đầu Bu-ra-ti-nô. Ba-ra-ba uống rượu đã say, lão liền lại gần ngọn lửa hơ bộ râu cho cháy nhựa thông. Lão nói:

- Ông sẽ đặt Bu-ra-ti-nô lên bàn tay, còn tay kia đập một cái nó bẹp gí xuống như cái bánh đa cho mà coi.

Lão Đu-rê-ma nói thêm vào:

- Thằng khốn kiếp thì phải thế mới xong. Phải cho đỉa bám đầy người nó, cho đỉa hút hết máu nó đã chứ!

Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba đập tay xuống bàn một cái:

- À không! Trước hết phải lấy lại cái chìa khóa vàng chứ!

Lão chủ quán bắt chuyện luôn. Lão đã biết chuyện các chú bé múa rồi chạy trốn, nên lão nói:

- Bẩm ngài, ngài hơi đâu mà đi bắt nó. Để nhà cháu cho mấy đứa đi lùng trong rừng một chốc là bắt được thằng Bu-ra-ti-nô về đây ngay...

Các ngài cứ xơi rượu cho lại sức.

Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba hơ giày trên ngọn lửa:

- Được, cho đi lùng đi!

Lão đã say, hát bô bô:

Quân của ta mới kỳ

Bằng gỗ, chẳng biết chi.

Ta là chúa tể búp bê

Ca-ra-ba Ba-ra-ba khủng khiếp ghê...

Lũ búp bê đến kỳ

Trước mặt ta - cỏ dại

Dù cô nàng xinh ghê!

Chiếc roi gia chập bảy,

Dứ, dứ, cái roi da,

Lũ nhóc con hát múa

Còn ta tiền đầy túi,

Chiếc túi phồng to ghê,

Chiếc túi phồng to ghê!



Thế là Bu-ra-ti-nô ngồi trong bình thét lên:

- Đồ khốn! Bí mật đâu, nói ngay!

Ba-ra-ba giật mình đánh thót một cái, im bặt. Lão giương mắt nhìn Đu-rê-ma:

- Bác kêu đấy à?

- Không, tôi đâu!

- Thế ai ra lệnh cho tôi phải nói điều bí mật

Vốn Đu-rê-ma là người mê tín dị đoan, lại nốc lắm rượu, nên lão sợ hết hồn. Mặt lão tái xanh và quắt lại. Thấy thế, Ba-ra-ba cũng hoảng, răng đánh vào nhau cầm cập. Cái tiếng bí mật trong bình lại thét lên:

- Nói mau! Không thì mày dính liền vào ghế bây giờ! Đồ khốn!

Ba-ra-ba định nhảy chồm xuống đất, nhưng không sao nhấc nổi người lên được. Lão ấp a ấp úng:

- Bí.. mật... gì... ạ?

Tiếng kia đáp:

- Bí mật của con rùa Toóc-ti-la chứ còn bí mật nào!

Đu-rê-ma hết hồn, chui tọt xuống gầm bàn. Ca-ra-ba Ba-ra-ba khiếp vía đến nỗi chẳng há mồm được.

Tiếng nói lại hét to nghe như tiếng giõ rít trong lò sưởi một đêm mùa thu:

- Cái cửa ấy ở đâu? Cái cửa ấy ở đâu?

Ba-ra-ba khe khẽ đáp:

- Để tôi xin nói... tôi xin nói... Cái cửa ấy ở nhà bác Các-lô, trong căn phòng nhỏ, đằng sau cái lò sưởi vẽ..

Vừa nói đến đây thì lão chủ quán bước vào:

- Đây, mấy đứa đây. Cho chúng nó ít tiền chúng nó khắc lôi cổ được thằng ranh kia về.

Vừa nói, lão vừa trỏ cáo A-li-xa và mèo Ba-li-li-ô đứng trên bực cửa. Cáo lễ phép ngả mũ chào rồi nói:

- Thưa ngài, ngài cứ cho chúng cháu xin mười đồng tiền vàng thì chúng cháu xin nộp ngay thằng ranh ấy, không cần đi đâu cả.

Lão Ba-ra-ba luồn tay vào túi áo gi-lê, móc ra mười đồng tiền vàng:

- Tiền đây. Bu-ra-ti-nô đâu?

Cáo đếm đi đếm lại mãi rồi thở dài đưa cho mèo một nửa. Nó lấy chân chỉ vào cái bình và bảo:

- Thưa ngài, nó ở ngay trong cái bình này, ngay dưới mũi ngài đấy ạ.

Lão Ba-ra-ba vớ lấy cái bình, ném bốp xuống sàn lát đá. Thế là Bu-ra-ti-nô bò lổm ngổm giữa những mảnh bình và đống xương. Thừa dịp mọi người há hốc mồm ngơ ngác, nó lao ra ngoài, nhanh như mũi tên, nhẩy phốc lên lưng chú gà trống đang nghiêng nghiêng nhìn một con sâu, ra vẻ rất tự đắc. Bu-ra-ti-nô căng thẳng mũi ra trông rất khiếp; nó bảo gà:

- Mày phản tao, quân chó chết! Bây giờ liệu chạy biến đi cho mau!

Bu-ra-ti-nô búi chặt lấy đuôi gà. Gà chẳng hiểu ra sao, xòe cánh, co cẳng chạy. Nó kéo Bu-ra-ti-nô chạy miệt xuống chân đồi như cơn gió. Nó chạy vụt qua đường, qua cánh đồng về phía khu rừng.

Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba, Đu-rê-ma và lão quán lúc này đã hoàn hồn, vội đuổi theo Bu-ra-ti-nô. Nhưng nhìn mãi chẳng thấy đâu. Thế là mất tăm. Chỉ thấy độc một con gà trống đang chạy miết dưới đồng. Nhưng vốn gà mang tiếng ngốc nghếch, nên chả ai để ý đến cả.

A. TOLSTOY 

Đón đọc: Chương 21, 22

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét