* Giải Ba, hạng mục dành cho học sinh THCS - Mùa 7, ĐÓA HOA ĐỒNG THOẠI.
Sau bao nhiêu năm cống hiến, vận chuyển hàng vạn bức thư trao gửi yêu thương đến mọi người, cuối cùng cũng tới lúc bác Bồ Câu tạm biệt bầu trời, trở về nghỉ ngơi ở lứa tuổi xế chiều. Những chuyến đưa thư đã cho bác niềm tin yêu với bầu trời, sự gắn bó với khoảng trời trong xanh, với những áng mây trắng bồng bềnh - một tình cảm không thể tách rời. Chính vì thế, bác muốn có một bức tranh vẽ lưu lại kỉ niệm đẹp về bầu trời. Mọi người trong làng rất quý mến bác, biết được tâm tư của bác thì lập tức mời đến một hoạ sĩ trẻ tài năng.
Gần nơi bác ở, người ta đều biết đến một cái tên có tài vẽ tranh tuyệt vời, đó là hoạ sĩ Ếch. Hoạ sĩ Ếch sống ở một cái ao rộng, ở đó Ếch ta có thể tha hồ nhìn ngắm bầu trời phản chiếu qua mặt nước trong veo, có thể vẽ những điều mình yêu thích. Đó là những khoảng không bao la rộng lớn, là bầu trời trong xanh lồng lộng… Nghĩ đến việc bản thân sẽ dành tặng cho bác Bồ Câu một kiệt tác trong giới hội họa, Ếch ta mỉm cười tự tin. Và Ếch thầm nghĩ, dưới nét vẽ tuyệt đẹp của mình, bầu trời sẽ xanh ngát. Những gợn mây nhẹ nhàng lướt trên đỉnh đồi và gió dịu dàng phiêu du như tiếp thêm sức mạnh cho Ếch, giúp anh quên đi mọi nỗi nhọc nhằn, lo toan. Bao nhiêu năm cầm cọ, Ếch chiêm nghiệm rằng trình độ mình lên hạng nhất là khi có thể vẽ trong những ngày nắng đẹp, mát mẻ.
Không may thay, điều bất ngờ đã xảy ra, dù thời gian trước đó trời rất đẹp nhưng hôm nay ông Trời dường như có chuyện buồn trong lòng, bầu trời trở nên u ám, xám xịt. Ếch nhảy hết chỗ này sang chỗ khác, hi vọng tìm được một vị trí đẹp để vẽ bức tranh tặng bác Bồ Câu, nhưng vẫn không thể nào tìm được. Loay hoay mãi, Ếch cũng chọn được chỗ. Anh bắt đầu vẽ bức tranh. Những nét cọ bắt đầu định hình nên sắc trời. Bầu trời mù mịt, Ếch cặm cụi lựa chọn những nét màu thích hợp. Họa sĩ Ếch mong muốn hoàn thành bức tranh với gam màu tươi sáng, một bầu trời trong xanh, những áng mây lững lờ bay lượn. Và ở giữa bức tranh, nổi bật là hình ảnh một bác Bồ Câu cần mẫn cùng những lá thư gửi gắm thông điệp yêu thương đến với mọi nhà, mọi người.
Ngoài trời bắt đầu chuyển mưa.
Tí tách…
Tí tách…
Những hạt mưa lất phất rơi trên bức tranh, tạo nên những khoảng màu loang lổ. Bức tranh vì thế không thể sáng màu, trong trẻo, xanh mượt như những hôm trời nắng ráo. Mà trái lại, ở bức tranh toát lên vẻ đìu hiu, buồn bã, u ám của những ngày mưa gió. Tuy nhiên, điều đọng lại làm sáng rực cả bức tranh chính là hình ảnh bác Bồ Câu đang vươn những sải cánh dũng mãnh giữa bầu trời u ám. Hoạ sĩ Ếch rất buồn, rất sợ bác Bồ Câu sẽ không hài lòng vì bức tranh không đạt như ý nguyện. Tuy nhiên, trái ngược với suy nghĩ của Ếch, sau khi xem xong bức tranh, bác Bồ Câu suy nghĩ một hồi rồi tấm tắc khen: “Đây chính là bức tranh đẹp nhất mà bác được tận mắt nhìn thấy trong đời!”
Lòng hoạ sĩ Ếch như trào dâng niềm vui sướng, bởi anh đã hoàn thành mong muốn của bác Bồ Câu nhưng đồng thời anh cũng chiêm nghiệm được rằng: “Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng trong xanh, bằng phẳng. Mà cuộc sống cũng như bầu trời kia sẽ có những lúc âm u, sóng gió. Nếu lúc đó, chúng ta bình tĩnh đón nhận, vượt qua nghịch cảnh thì cuộc đời này sẽ có giá trị biết bao.”
Bác Bồ Câu cầm bức tranh rời khu nhà của hoạ sĩ Ếch, lòng bác rộn ràng một niềm vui khó tả. Cả cuộc đời gắn bó với nghề đưa thư - đã chuyển thông điệp đến với muôn vàn trái tim, ngày hôm nay được nghỉ ngơi yên vui bên gia đình và con cháu, bác Bồ Câu cũng đã có một bức tranh đầy ý nghĩa để khắc ghi công việc và giá trị sống của bản thân. Bác cảm ơn họa sĩ Ếch một lần nữa. Cả hai mỉm cười đầy mãn nguyện. Xa xa, phía bên kia chân trời, một cầu vồng lung linh từ từ xuất hiện, ánh sáng dịu dàng hôn lên bức tranh, lung linh, huyền ảo đến tuyệt vời.
BÙI NGỌC HÂN
Nguồn: Đóa hoa đồng thoại - 7.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét