"Phạm Đình Ân đã nhìn sự vật bằng đôi mắt trẻ thơ, trải lòng ra với tâm
hồn trẻ bằng những rung động nhạy cảm. Anh lắng nghe tiếng nảy mầm tí
tách của cỏ xuân mới nhú, hay một tiếng lá rụng xào xạc, tiếng tắc kè
của mùa hè, mùa thu" (Lê Xuân)
Trưa hè, yên ả quá
Nắng tưới vàng vườn cây
Chợt lá cành lay lay
Chuối quạt tàu phành phạch
Chim kêu vang lách chách
Có kẻ lách vào vườn
Lúc người đang ngủ ngon.
Mái hoa bèn vỗ cánh
Hô: - Cảnh giác ! Cảnh giác !
Trống cồ dướn cổ lên
Gào: - Đuổi bắt ! Đuổi bắt !
Vện già nghếch cao đầu:
Hỏi dồn: - Đâu? Đâu ? Đâu?
Mèo vàng phóng một lèo
Khản giọng: - Theo ! Theo ! Theo !
Vịt bầu chạy té tát:
Kêu ồn lên: - Phạt ! Phạt !
Lát sau lại yên ả
Cả lũ nhe răng cười:
Bị mắc lừa cơn gió !
Phạm Đình Ân
gất hai
Trả lờiXóa