Ở bất kỳ khu vườn nào, cuộc sống cũng phong phú và muôn màu muôn vẻ. Bầu trời trong vắt, xanh biếc; vài cụm mây trắng bồng bềnh thong thả trôi ngang; gió mát nhè nhẹ xào xạc trên từng ngọn cây, cành lá… Cuộc sống tươi đẹp biết dường nào!
Một con Sâu màu trắng chậm chạp bò dọc theo chiếc lá mít, thỉnh thoảng nó nghểnh đầu lên nghe ngóng rồi lại tiếp tục nhấm nháp lót lạ. Nó chưa thấy đói lắm. Chiếc lá non tỏa ra mùi thơm thơm, nó hít thở hương vị tuyệt vời ấy và nó ngủ thiếp đi. Rồi gió đến. Ái chà, anh gió ào ào đến như vũ bão, anh quật nghiêng ngả bụi tre ngoài bờ rào, anh quất tơi tả mấy hang chuối sau hè đến là kinh khiếp… con Sâu trắng cảm thấy mình bị va chạm mạnh, toàn thân nó đau nhũn, nó mở choàng mắt hoảng hốt. Ồ, may sao, nó rơi xuống ngay một chiếc lá đậu bắp non. Con Sâu ê ẩm mình mẩy, nó nằm im ngủ tiếp.
- Này, đến ở nhờ sao không xin phép?
Sâu trắng mở mắt, thấy một con Sâu xanh đang trố mắt nhìn nó. Sâu trắng thở dài:
- Suýt chết đấy, hôm nay gió bạo quá.
- Bồ ở đâu ra vậy?
- Tớ té từ cây mít xuống, ngọn cao nhất đó.
Sâu xanh nghiêng cổ nhìn, le lưỡi:
-Bồ can đảm ghê. Đói không? Ăn đại đi
Sâu trắng nhe răng cạp vào viền lá, nó phì ra ngay:
- Nhớt quá, lá mít của tớ ngon hơn. Bữa nào bồ lên nhà tớ chơi nghen, cho bồ tha hồ ăn lá mít non.
Sâu xanh nhăn mặt:
- Chán ngắt chớ ngon lành gì.
Sâu trắng chẳng phật ý chút nào, nó lừ lừ bò xuống, tìm đường về lại gốc mít quen thuộc. Đường xa gập ghềnh. Nó ngửi ra mùi beo béo của đám đậu phộng già, mùi ngan ngát của luống cà chua tơ, mùi dìu dịu của dàn mướp hương. Vậy là sắp tới rồi đó. Một bong mướp vàng cất tiếng:
-Lang thang đi đâu vậy Sâu mít?
Sâu trắng không them trả lời. Mướp vàng tỏ ra hào hiệp:
- Té phải không? Biết ngay. Để tôi gọi anh Bướm cho chú mày quá giang nhé?
Sâu trắng dừng lại:
- Cũng có lý đó, đường xa quá.
Cõng Sâu trắng trên lưng, Bướm bay ì ạch, thở phì phò ra vẻ nặng nhọc. Nó đập cánh liên hồi mà vẫn không sao bốc cao lên được, bèn bảo Sâu trắng:
- Tạm nghỉ ở trạm này nghe, ngày mai ta sẽ cho quá giang tiếp tục.
Nó nghiêng cánh, Sâu trắng trèo xuống một chiếc lá rồi tạm biệt. Chà, Sâu trắng biết mình đang ở trên một nhánh ớt bởi cái mùi hăng nồng nồng làm nó suýt chảy mũi. Nó ngao ngán thở dài và duỗi chân cho đỡ mỏi… Tiếng nói chuyện rì rầm làm Sâu trắng tỉnh dậy, nó nghe cây Ớt than thở:
- Chắc ta khó qua được mùa nắng này. Sức ta sắp tàn, đâu còn phong độ như xưa. Mỗi lần có gió to, tưởng là lúc ta gục ngã… Cuộc sống đẹp đẽ biết bao, ta khao khát được nhìn thấy bầu trời mãi mãi xanh biếc trên kia…
Sâu trắng chớp mắt, nó xúc động quá quên cả giữ gìn, kêu toáng lên:
- Ai đó? Có phải bác Ớt không?
- Ta là Gốc!
- Sao bác buồn quá vậy?
Một tiếng thở dài, rồi giọng nói trầm xuống và buồn bã hẳn đi:
- Ta chỉ tiếc nuối mà thôi… Ngày mai hay tuần tới, làm sao ngờ được, sẽ có lúc ta gục xuống như một lão già vô tích sự nhất. Nhưng đã một thời ta nhiệt tình cống hiến cho con Người, có phải vậy không?
Sâu trắng buồn lây, nó cảm thấy muốn khóc bèn lặng lẽ rời khỏi cây Ớt và quyết chí tìm đường về nhà. Nó chậm chạp vượt qua những mô đất gập ghềnh. Đường còn xa…
Nguyễn Thị Bích Nga
Thế giới của những con vật nhỏ bé cũng thật rộng lớn. Chợt nhận ra bản thân mình cũng chỉ là hạt bụi. Truyện thật nhẹ nhàng, nhưng ấm áp tình yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau. Mặc dù nhân vật chỉ là loài vật...
Trả lờiXóaCám ơn Sáng đã chia sẻ cảm nhận.
Xóa