"Khi bạn đối diện với mặt trời, cái bóng sẽ bị quẳng lại phía sau; còn khi bạn quay lưng về phía mặt trời, bạn sẽ vĩnh viễn bị nhấn chìm trong cái bóng" (Adams Keller, Nhà văn Mỹ).
Một cô bé 8 tuổi nghe được cuộc trò chuyện của bố mẹ về cậu em trai của mình. Cô bé chỉ biết rằng em trai của mình bị mắc một chứng bệnh nan y, bố mẹ cô không có điều kiện để chữa trị cho cậu bé. Cả nhà họ đang chuẩn bị dọn đến ở một ngôi nhà nhỏ hơn, bởi vì sau khi trả tiền viện phí và tiền thuốc cho em trai, bố mẹ đã không đủ khả năng để chi trả tiền thuê ngôi nhà đang ở nữa. Giờ đây, phải có một cuộc phẫu thuật với chi phí tốn kém mới có thể cứu được tính mạng của em trai cô bé. Nhưng, họ không thể vay mượn được thêm tiền nữa.
Khi cô bé nghe được người bố dùng một giọng điệu tuyệt vọng để nói với người mẹ đang chan chứa nước mắt rằng "Bây giờ, chỉ có kì tích mới cứu được con trai của chúng ta mà thôi", cô bé liền chạy về phòng của mình, đập vỡ con lợn đất giữ tiền để dành vẫn được cất giấu kĩ ở đầu giường ngủ ra. Cô bé bày hết những đồng tiền lẻ tiết kiệm được ra sàn nhà, đếm một cách cẩn thận. Sau đó, cô bé cẩn thận cất những đồng tiền đã dành dụm được vào trong túi, trốn ra khỏi nhà theo lối cửa sau. Cô bé đi hết 6 con phố, đến một cửa hàng bán thuốc. Cô bé rút từ trong túi ra 25 đồng xu Mỹ, đặt chúng lên mặt tủ kính.
- Cháu muốn mua gì? - Người bán thuốc hỏi.
- Cháu đến để mua thuốc cho em của cháu! - Cô bé trả lời - Em cháu mắc bệnh nan y, cháu muốn mua một kì tích cho em ấy.
- Cháu nói gì vậy? - Người bán thuốc hỏi.
- Em cháu tên là Andrew, trong đầu em ấy có mọc một thứ gì đó, bố cháu nói rằng, chỉ có kì tích mới cứu được em ấy. Vậy, một kì tích là bao nhiêu tiền ạ?
- Ở đây không bán kì tích, cô bé ạ. Ta rất xin lỗi cháu! - Người bán thuốc nói, nhìn cô bé nở một nụ cười đau khổ.
- Bác hãy nghe cháu nói, cháu có tiền để mua nó. Nếu số tiền này chưa đủ, cháu có thể nghĩ cách để kiếm thêm tiền. Chỉ cần bác nói cho cháu biết, kì tích ấy giá bao nhiêu thôi.
Trong lúc đó, ở cửa hàng bán thuốc còn có một vị khách nữa. Sau khi yên lặng lắng nghe cuộc đối thoại của người bán thuốc và cô bé, người khách cúi người xuống hỏi cô bé:
- Em trai của cháu cần loại kì tích gì?
- Cháu không biết - cô bé ngước đôi mắt ướt đẫm nước mắt lên nhìn người khách lạ - bệnh của em ấy rất nặng, mẹ nói em ấy cần phải được phẫu thuật. Nhưng bố cháu không đủ tiền để chi phí phẫu thuật. Vì vậy, cháu đem những đồng tiền tiết kiệm được của mình để mua một kì tích cho em ấy.
- Cháu có bao nhiêu tiền? - Người khách lại hỏi tiếp.
- Dạ, 1 đô la và 11 cen, nhưng cháu sẽ có cách kiếm thêm chút tiền nữa! - Giọng cô bé khẽ đến nỗi dường như không thể nghe được nữa.
- Ồ, thật là vừa khéo quá! - Người khách mỉm cười nói, 1 đô la và 11 cen là vừa đủ để có thể đặt mua một kì tích cho em cháu.
Một tay của vị khách cầm số tiền lẻ của cô bé, bàn tay kia của ông nắm lấy bàn tay nhỏ xíu bên cạnh. Ông nói: - Hãy đưa bác tới nhà cháu. Bác muốn gặp em trai nhỏ bé của cháu, muốn gặp bố mẹ cháu. Hãy để chúng ta xem xem, ở chỗ bác có thứ kì tích mà cháu cần không nào.
Vị khách đó chính là Carlton Armstrong, một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng chuyên khoa thần kinh. Ca phẫu thuật đã được tiến hành hoàn toàn miễn phí. Ít ngày sau cuộc phẫu thuật, Andrew được trở về nhà và nhanh chóng hồi phục sức khoẻ.
- Ca phẫu thuật đó - mẹ cô bé khe khẽ nói - quả đúng là một kì tích. Mẹ muốn được biết, ca phẫu thuật đó trị giá bao nhiêu tiền?
Cô bé mỉm cười. Cô biết giá đúng nhất của kì tích đó là 1 đô la và 11 cen, cộng thêm niềm tin kiên định của một cô bé.
Nguồn: st
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét