Thứ Bảy, 3 tháng 6, 2017

ANH EM SINH NĂM



"Vua thấy cả năm anh em giống nhau như tạc, hỏi chuyện mới biết họ là con thiên thần. Vua dắt Vén Mây lên ngai vàng, nhường ngôi và gả con gái cho, rồi đi tu".

Ngày xưa, hai vợ chồng nhà nọ chỉ sinh được mỗi một cô con gái. Vì thế, họ nuôi nấng dạy dỗ rất chăm chút. Khi con gái lớn lên, cha mẹ dạy cho đạo thánh hiền. Năm nàng mười lăm tuổi vẫn bị cấm cung không được tiếp xúc với người ngoài. Một hôm, người mẹ lên chùa lễ Phật. Lần đầu tiên bà đưa con gái ra khỏi nhà. Bấy giờ có một vị thiên thần muốn mượn cô gái đồng trinh làm chỗ đầu thai, mới nhân lúc cô gái ra vườn chùa vãn cảnh, hiện làm một bông hoa có năm cánh rất đẹp. Cô gái thích quá ngắt lấy ngắm nghía hồi lâu, rồi bỗng dưng bỏ vào miệng nuốt đi.

Từ đó, cô gái tự dưng không chồng mà chửa. Cha mẹ nàng ngạc nhiên và xấu hổ vô cùng. Hết tra hỏi đến dụ dỗ nhưng cô gái ngây thơ ấy cũng chả làm sao mà hiểu được. Tất cả mọi mối ngờ của cha mẹ đều đổ dồn vào nhà chùa. Đoán là có một sư ông đã quyến rũ con gái mình trong ngày lễ Phật dạo nọ, họ bèn đuổi con lên chùa và nói:

- Mày lên đó mà ở với sư, đừng vác mặt trở về bôi nhọ nhà tao nữa.

Hòa thượng trụ trì chùa đó không biết làm thế nào, đuổi đi không nỡ, đành phải nhận nuôi nàng và dựng một túp lều sau chùa cho nàng ở.

Khi gần đến ngày sinh cô gái bỗng nằm chiêm bao thấy một thiên thần đến trước mặt dặn rằng:

- Đừng đặt tên con vội, cứ để đến lúc chúng nó biết nói, tự chúng sẽ cho biết tên.

Thế rồi, cô gái sinh một lúc năm người con trai, đặc biệt khuôn mặt giống nhau như tạc. Cả năm anh em đều lớn nhanh như thổi, đứa nào đứa nấy đều sởn sơ khỏe mạnh. Khi chúng biết nói, người mẹ hỏi đến tên con, thì đứa thứ nhất trả lời:

- Sức con có thể vác một quả núi, con là Mạnh Mẽ.

Đứa thứ hai nói:

- Người con dù có dao băm búa bổ cũng không chết, con là Mình Đồng Da Sắt.

Đứa thứ ba tiếp:

- Con có thể ngồi một nơi biết được mọi việc trong thiên hạ, tên con là Vén Mây Xem Trần.

Đứa thứ tư:

- Con có thể sống dưới nước cũng như trên cạn, tên con là Khô.

Đứa cuối cùng nói:

- Con thì dù ngồi trong lửa cũng cứ dễ chịu như thường, tên con là Ướt.

Năm anh em lớn lên lo làm việc nuôi mẹ. Hằng ngày, Mạnh Mẽ lên rừng kiếm củi về đổi lấy gạo. Mỗi một gánh củi của chàng chứa đầy một sân. Tiếng tăm của chàng truyền khắp mọi nơi trong nước. Hồi ấy nhà vua cần rất nhiều củi để dùng vào buổi lễ long trọng của triều đình. Vua cho triệu mạnh mẽ đến, bảo kiếm củi cho mình và hứa cứ mỗi gánh củi đưa đến sẽ đổi cho một gánh gạo.

Mạnh Mẽ kiếm củi nhanh như chớp. Rừng tuy xa nhưng mỗi ngày chàng đi đi về về không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đưa củi đến lại gánh gạo đi. Đến nỗi viên quan trông nom kho gạo cho nhà vua thấy gạo kho đã vơi quá nửa, hắn lật đật đến báo cho vua biết. Vua nói:

- Thế thì phải bắt nó chết mới được!

Bèn cho đòi Mạnh Mẽ đến và bảo:

- Nhà người làm việc như thế chắc là mệt. Thôi cho về nghỉ, mười ngày nữa đến đây phụng mệnh.

Mạnh Mẽ về nhà kể chuyện cho anh em nghe. Vén Mây Xem Trần, vốn đã đọc được những ý nghĩ không tốt trong đầu nhà vua bèn bảo Khô đi thay cho Mạnh Mẽ. Mười ngày sau, Khô đến gặp vua. Vua cứ tưởng đó là anh chàng gánh vơi kho gạo của mình hôm nọ, bèn thét ngay lính bắt dìm xuống nước, nhưng dìm lần đầu lôi lên, Khô vẫn sống trơ trơ. Dìm lần thứ hai, thứ ba, Khô vẫn vui vẻ ca hát. Họ lại dìm nữa, nhưng dù dìm thế nào cũng không làm cho chàng chết được. Tức mình, lại sợ lệnh vua, bọn chúng mới làm một cái cũi bỏ Khô vào cùng với nhiều đá tảng dòng dây đem thả xuống đáy biển, nhưng mấy tuần sau vớt lên vẫn thấy anh sống như thường. Cuối cùng, chúng phải tâu lại với vua. Vua chưa tìm ra cách gì, bèn bảo anh về, hẹn mười ngày sau đến.

Lần này, Vén Mây bảo Ướt đi thay. Ướt đến nơi thì vua sai dọn sẵn một căn lầu bằng gỗ dựng riêng biệt sau vườn, xung quanh chất đầy củi. Vua cũng tưởng Ướt là anh chàng hôm nọ, bèn mời lên lầu sai dọn mâm cỗ đầy rượu và thức ăn ngon cho ăn.

Đoạn bảo quân lính đóng chặt mọi lối rồi phóng hỏa. Lửa rần rần cháy khắp mọi nơi. Nhưng Ướt vẫn ngồi chén tì tì. Và khi cánh cửa đổ xuống, chàng nói vọng ra cho chúng nghe:

- Ồ! Ở đây mát quá!

Vua lắc đầu, chưa biết làm thế nào để giết cho được đành bảo anh về nhà mười ngày sau nữa lại đến.

Lần này Vén Mây bảo Mình Đồng Da Sắt đi. Khi chàng này đến nơi, vua thét đao phủ mang ra xử trảm. Nhưng bao nhiêu gươm đụng vào đều quằn cả lại mà anh không bị một vết xước. Đao phủ tức giận đâm mũi mác vào nách anh, chỉ cười rú lên như ai bị cù. Thấy vậy, vua rất bực mình, nhảy xuống rút bảo kiếm, cầm bằng cả hai tay chém xuống rất mạnh, nhưng bảo kiếm gãy đôi mà tội nhân thì không việc gì. Cuối cùng vua bảo anh về nhà mười ngày nữa lại đến.

Thấy chàng kiếm củi có phép lạ nên lần này vua không có ý định làm hại nữa. Vén Mây biết được ý đồ đó nên mười ngày sau cùng với bốn anh em dắt nhau đến kinh đô. Vua thấy cả năm anh em giống nhau như tạc, hỏi chuyện mới biết họ là con thiên thần. Vua dắt Vén Mây lên ngai vàng, nhường ngôi và gả con gái cho, rồi đi tu.

[Nguồn: Truyện cổ tích Việt Nam, Nxb Kim Đồng, 2012).



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét