Như một bài thơ văn xuôi, và gợi nhớ đến Chiếc lá cuối cùng của O.Henry (Mỹ).
Với chú sẻ con
này, lần tập bay chuyền đầu tiên đã để lại cho chú một kỷ niệm khó quên.
Ở gần cái tổ của
chú, có một cây bằng lăng trẻ. Mùa hoa này là mùa hoa thứ hai của bằng lăng.
Nhưng năm nay bằng lăng nở hoa mà không được vui hoàn toàn. Vì cái cô bé tên là
Thơ ấy, vừa rồi bị ốm, phải đi nằm bệnh viện, mà vắng bé Thơ trong mùa nở hoa
thì bằng lăng làm sao vui được! Chính bé Thơ vì muốn bảo vệ bằng lăng, đã có lần
bị mấy đứa trẻ không tốt ném đá chảy máu đầu… Bằng lăng nhớ suốt đời chuyện ấy
nên mùa hoa năm trước, mùa hoa đầu tiên, bằng lăng đã cho cánh hoa đẹp nhất nở
về phía nhà bé Thơ, chìa cả vào trong cửa sổ của bé Thơ… Vậy mà mùa hoa năm
nay…
Câu chuyện trên,
sẻ con biết được là nhờ có mẹ. Mẹ sống lâu với cây cỏ nên mẹ mới nghe được, hiểu
được tiếng nói của cỏ cây. Sẻ con còn bé quá. Phải còn lâu, còn lâu, sẻ mới được
như mẹ…
Nhưng khi nghe
được câu chuyện trên, chính sẻ con đã hỏi:
- Bằng lăng nhớ
bé Thơ như vậy, bé Thơ có nhớ bằng lăng không?
- Có chứ! Nằm
trong bệnh viện thấy bằng lăng ở quanh nở hoa, bé Thơ cũng hỏi mẹ xem bằng lăng,
bạn thân của mình, đã có hoa chưa, có được nhiều không, đẹp không?
- Năm nay, bé
Thơ không được xem cây bằng lăng của mình nở hoa rồi mẹ nhỉ?
Sẻ mẹ cười, vẻ đầy
bí mật, rồi lấy mỏ mổ yêu lên đầu con và nói:
- Để rồi xem! Bằng
lăng cho mẹ biết là nó đã bàn với tất cả cành lá của nó. Tất cả đã quyết lòng
giữ lại một bông hoa cuối cùng đợi bé Thơ về đấy.
- Đợi bé Thơ về
rồi mới nở hoa cho bé Thơ xem à, mẹ?
- Ừ, con đoán giỏi
đấy!
- Thế bao giờ bé
Thơ về hả mẹ?
- Ngày mai thôi!
Sẻ con kêu to
lên mấy tiếng để mừng cho bé Thơ và cho bằng lăng:
- Thế là bằng
lăng cuối cùng sẽ nở chứ mẹ?
- Chắc chắn như
vậy rồi!
- Ôi! Tích!
Tích! Thế thì tuyệt quá! Tuyệt quá! Mai con dậy thật sớm để xem mới được!
- Ừ! Mẹ cũng dậy
sớm với con. Mai, con cũng sẽ bắt đầu tập bay chuyền đấy!
Sẻ mẹ đã nói rất
đúng.
Sáng hôm sau,
bông hoa bằng lăng cuối cùng đã nở sẵn và đợi bé Thơ từ
bệnh viện trở về.
Chỉ tiếc một điều,
bông hoa cuối cùng nở hơi cao hơn cánh cửa sổ của bé Thơ. Vì vậy khi bé Thơ về,
bé không kịp nhận ra bông hoa đang đợi chờ mình từ hơn mười hôm nay. Bé Thơ cứ
đinh ninh là cả mùa hoa đã qua rồi.
Sẻ mẹ cũng đã
nói cho sẻ con nghe hết những điều ấy.
Sẻ con thương bằng
lăng và thương bé Thơ lắm. Sẻ con liền nói với mẹ:
- Mẹ ơi, vậy để
con thử bay xuống, đỗ lên trên cái cành ấy cho bông hoa chúc xuống, lọt vào cửa
sổ cho bé Thơ nhìn thấy nhé!
Sẻ mẹ nghe con
nói, cảm động và mừng rỡ vô cùng. Nhưng sẻ mẹ cũng hơi lo.
- Con mới tập
bay lần đầu mà đỗ lên trên một chỗ cheo leo như vậy không dễ đâu!
- Con sẽ cố gắng
không để trượt chân mẹ ạ!
- Ừ! Cẩn thận
nhé! Nào con bay đi!
Sẻ con chắp cánh
rồi bay vù lên phía cái cành bằng lăng nhỏ xíu, mình uốn cong cong.
Sẻ mẹ hồi hộp
nhìn theo.
Sẻ con nhìn kỹ
cành hoa rồi đáp xuống. Cành hoa chao qua, chao lại. Sẻ con cố gắng lắm mới đứng
vững được. Cũng vừa lúc bông hoa bằng lăng cuối cùng chúc thấp hẳn xuống và nằm
lọt gọn trong khung cửa sổ bé Thơ. Lập tức sẻ con nghe tiếng bé Thơ reo lên từ
gian phòng tràn ngập ánh nắng:
- Ô mẹ ơi! Vào
nhanh mà xem! Đẹp quá! Đẹp quá mẹ ạ! Liền ngay sau đó, sẻ con lại nghe tiếng
nói của người mẹ:
- Ừ! Bông hoa đẹp
thật! Mà lạ nhỉ, sao lại có bông hoa nở muộn thế kia!
Sẻ con càng nghe
càng thấy vui và sẻ con tự nhủ: “Để mình nói với mẹ mình kể chuyện lại cho bé
Thơ và mẹ bé Thơ cùng nghe mới được. Tích! Tích! Chuyện rõ ràng như thế mà cả
hai mẹ con vẫn chưa biết tí nào! Lạ thật! Tích! Tích!”
Và như tôi đã
nói trên, đấy chính là kỷ niệm khó quên trong chuyến bay tập đầu tiên của chú sẻ
con này.
Phạm Hổ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét