Tôi bỗng nhận ra cái
dáng đi Bình Định
Trên một người đang
rảo bước trước tôi
Cái dáng đi khó mà vẽ
được
Càng khó hơn khi miêu
tả bằng lời
Chút gì đó như siêu
hình, bí ẩn
Nhưng tôi vẫn tin là
tôi đoán đúng, thế thôi !
Có phải nó phảng phất
dáng đi của bà tôi
Sáng sáng đội rau răm
lên chợ
Phảng phất dáng đi của
má tôi
Ra chuồng lợn phía
sau, xem thử gà đã nở
Hay của các anh chị
xóm giềng đi tát nước bờ mương
Hay của các anh dân
quân Nhơn Hậu, Nhơn Hưng
Hay của các ông thầy
dạy tuồng Gò Bồi, An Thái…
Cái dáng đi lặng thầm,
vững chãi
Của các nghĩa quân xưa
theo Người Anh Hùng áo vải
Gợi chút gì thâm u
rừng núi An Khê
Chút gì rất vui như
rừng dừa Tam Quan đón gió chiều về
Chút gì hồn nhiên như
những người dân chài sống bên biển sóng
Chút gì hoang sơ của
những Tháp Chàm: Cánh Tiên, Cánh Nhạn…
Người đi trước tôi,
bỗng rẽ một đường quanh rồi biến hẳn
Bây giờ, tôi chỉ còn
thấy
cái
dáng đi Bình Định yêu thương
Trên cái bóng của
chính tôi
đang
di động trên đường.
PHẠM HỔ
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét