NHẬN ĐỊNH: "Sự thất thường, đối với hiện thực, làm cho thế giới luôn luôn mới, đối với thơ, nó tránh được căn bệnh đáng sợ, đó là sự lặp lại. Nguyễn Viết Linh thất thường. Và đó là một hồn thơ. Một hồn thơ đa cảm..." (Hữu Thỉnh).
Thoảng tới cơn gió nhẹ
Cơn mưa vụt đến ngay
Mưa bóng mây mùa hạ
Lạnh mát đôi bàn tay.
Rồi đột ngột mưa ngừng
Cứ như là không có
Bỗng ngào ngạt hương sen
Từ mặt hồ bay lên.
Tóc em, áo của em
Mưa chưa kịp làm ướt
Bây giờ đẫm hương sen
Thơm, thật quá là thơm.
Hải Dương, hè 1991.
NGUYỄN VIẾT BÌNH
Rút từ tập Mặt trời xanh của tôi, Nxb Giáo dục, Hà Nội, 2008.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét