Chương 13. Bu-ra-ti-nô đến xứ Ngu Si
Cô bé tóc xanh đến bên cửa buồng kín:
- Bu-ra-ti-nô ơi, em đã hối lỗi chưa?
Nó đang tức lắm, óc nó lại còn đang mải nghĩ tận đâu đâu:
- Hối cóc gì, đừng có hòng.
- Thế thì em phải nhốt đến sáng mai.
Cô bé bỏ đi, lòng rất phiền muội.
Đêm xuống, cú rúc trên gác. Cóc nhảy ra ao dầm bụng xuống nước, dưới ánh trăng mờ.
Cô bé lên giường nằm, khóc mãi rồi mới ngủ được.
Ác-ti-môn ngủ bên cửa, đuôi phủ trên mõm.
Trong nhà, chiếc đồng hồ quả lắc báo nửa đêm.
Dơi liền bay sà xuống. Nó nói thầm bên tai Bu-ra-ti-nô:
- Đến giờ rồi, Bu-ra-ti-nô ơi, trốn đi! Ở góc buồng có cái lỗ chuột đấy. Chui ra thì đến được hầm. Tớ đợi cậu ở ngoài rừng thưa.
Dơi nói xong, bay vù qua cửa sổ. Bu-ra-ti-nô chạy vội đến góc buồng, vướng đầy mạng nhện. Nhện giận điên lên, thổi phì phì.
Bu-ra-ti-nô chui qua cái lỗ để sang hầm. Đường cái hẹp dần lại, nó lách mãi mới đi được. Bỗng nó lăn tõm vào trong hầm, suýt nữa thì mắc vào bầy chuột. Nó giẫm phải đuôi con rắn nước vừa nốc cả bình sữa đầy trong buồng ăn. Nó chui qua cái lỗ mèo, rồi chạy vút ra khu rừng thưa.
Dơi ta đảng bay nhẹ nhàng trên những đoá hoa xanh.
- Bu-ra-ti-nô! Theo tớ, theo tớ đến xứ Ngu Si!
Vốn loài dơi không có đuôi, nên không bay thẳng được như giống chim. Nó bay cao lại bay thấp, nó có đôi cánh màng, miệng lúc nào cũng há hốc để đớp muỗi và bướm đêm. Vừa bay vừa bắt mỗi. Nó trông giống con quỷ.
Bu-ra-ti-nô chạy theo dơi, cỏ ngập đến tận cổ. Cây chẻ ba ướt sũng quất mạnh vào má nó.
Bỗng dơi bay bổng lên mặt trăng tròn rồi kêu to:
- Tớ dẫn nó đến đây rồi.
Vừa lúc ấy, Bu-ra-ti-nô ngã bồ nhào, lăn xuống một cái dốc. Nó lăn, lăn mãi, sau vướng phải một bụi cây. Nó ngồi dậy, da nó sây sát, mồm đầy cát, hai mắt mở to.
- À! cậu đây rồi.
Nó thấy mèo Ba-di-li-ô và cáo A-li-xa ngồi trước mặt. Cáo bảo:
- Chú bé Bu-ra-ti-nô dũng cảm này rơi từ trên cung trăng xuống chắc?
Mèo lấy giọng đau đớn nói:
- Nó còn sống thì cũng lạ nhỉ!
Bu-ra-ti-nô nhìn thấy chân phải của mèo cuốn một miếng giẻ và đuôi cáo bê bết những bùn thì đâm nghi, nhưng nó lại quên ngay. Nó mừng lại gặp hai anh bạn cũ. Cáo nói:
- Trong cái rủi, có lúc có cái hay, ít nhất cậu cũng đến được xứ Ngu Si rồi...
Nói xong, cáo lấy chân chỉ một cái cầu hư nát bắc qua một con suối đã gần cạn. Bên kia suối, gạch vụn ngổn ngang từng đống. Nhiều ngôi nhà đổ nát, cây khô héo, cành gãy sạch cả. Những gác chuông siêu vẹo ngả nghiêng tứ phía. Cáo vừa liếm lông vừa nói ngon ngọt:
- Ở thành phố kia, người ta bán áo rất diện, lót da thỏ mà bác Các-lô rất cần. Có cả sách vỡ lòng, tranh tô màu nữa. Úi trời, vô số là bánh ngon nhé. Lại có những con gà đường phèn cắm trên que mới tuyệt làm sao! À, cậu chưa đánh mất tiền chứ?
Cáo nâng Bu-ra-ti-nô đứng dậy. Nó giơ bàn chân đầy nước dãi lau sạch cho Bu-ra-ti-nô rồi dắt chú bé đi qua cái cầu hư nát.
Mèo Ba-di-li-ô khập khiễng bước theo sau, mặt mày cau có.
Đang giữa đêm khuya, mà ở xứ Ngu Si này, chẳng ai ngủ cả.
Trong một phố bẩn thỉu, quanh co, mấy con chó gầy giơ xương đang đi quanh quẩn, lông thì xám xịt, bẩn gớm ghiếc. Chúng nó đói và rét quá cứ ngáp ngắn ngáp dài.
- Gâu! Gâu! Trời ơi, khổ đến đâu!
Mấy con dê trụi lông, gặm cỏ bám đầy bụi bên vệ hè, đuôi ve vẩy:
Mê-ê-ê-ê!. Khốn khổ ghê!
Một con bò cúi gằm đầu xuống. Nó gầy quá, xương như thò cả ra ngoài. Nó mơ mơ màng màng kêu:
- Bò-ò-ò!.. Khổ ra trò!
Mấy con chim sẻ rụng gần hết lông, đậu trên đống rác: giá có ai giẫm lên chúng nó, chúng nó cũng chả buồn bay.
Mãy con gà trụi gần hết lông đuôi, tập tễnh đi vì mệt quá.
Ở góc phố, những con chó cảnh sát mõm to, giữ tợn, đứng nghiêm, đầu đội mũ ba sừng, cổ đeo một chuỗi hạt. Chúng nhìn bầy súc vật đói khát, ghẻ lở, thét to:
- Đi đi! Rẽ tay phải. Cút mau!
Cáo kéo Bu-ra-ti-nô lảng ra phía xa. Chúng nó trông thấy mấy con mèo béo quay, mắt đeo kính, khoác tay mấy con mèo đội mũ rất đẹp, đang đi chơi mát dưới ánh trăng.
Một con cáo phì nộn, mũi hếch lên, ra vẻ quan trọng nhởn nhơ, kè kè bên cạnh con cáo vợ kiêu căng. Nó là tỉnh trưởng tỉnh này. Vợ nó ôm một bó hoa dạ hương. Cáo A-li-xa thì thầm:
- Đấy, những người đang đi chơi kia, họ trồng cây tiền ở cánh đồng Kỳ Diệu đấy. Đêm nay là đêm cuối cùng. Sáng mai, cậu ra hái, rồi tha hồ mà mua các thứ. Mau lên!
Cáo và mèo dẫn Bu-ra-ti-nô đến một khoảng đất rộng, đầy những mảnh bình vỡ, giày hỏng, guốc vỡ, giẻ rách. Hai gã nói liến thoắng, cướp lời nhau:
- Cậu đào một cái hố...
- Đặt tiền vàng vào.
- Rắc muối lên trên.
- Ra ao múc nước, tưới cẩn thận.
- Nhớ phải nói câu: "Cơ-rét, phét, pét".
Bu-ra-ti-nô gãi gãi cái mũi đầy những mực:
- Được... chúng mày lùi ra xa đã.
Cáo bảo:
- Trời ơi, chúng tao chẳng thèm xem mày chôn tiền chỗ nào đâu!
Mèo nói:
- Chúng tao chẳng thèm nhìn.
Mèo và cáo lui ra xa, nấp sau một đống rác.
Bu-ra-ti-nô đào một cái lỗ. Nó thì thầm ba lần câu thần chú, rồi đặt bốn đồng tiền vàng xuống. Nó lấp đất lên, móc túi lấy một dúm muối rắc lên trên. Nó ra ao vốc một vốc nước vào lòng bàn tay, tưới trên mặt đất.
Rồi nó ngồi chờ cây mọc…
Chương 14. Mấy con chó cảnh sát tóm được Bu-ra-ti-nô, chẳng cho nó cãi một lời
Cáo A-li-xa tưởng Bu-ra-ti-nô sẽ đi ngủ. Nhưng chú bé ngồi ì đấy, trên đống gạch vụn; mũi nó thẳng căng. Cáo liền sai mèo đứng canh, còn nó chạy đến đồn cảnh sát gần đấy.
Trong một gian phòng đầy khói thuốc lá, một con chó trực nhật gáy khò khò lên một cái bàn bê bết những mực. Cáo lấy giọng thật lễ phép nói:
- Thưa ông gác dũng cảm - ông có thể cho bắt một thằng kẻ cắp được không? Thật là mối nguy to cho những người lương thiện, những nhà giàu có, những người dân ở xứ này.
Con chó trực nhật, nửa thức nửa ngủ, thét lên một tiếng kinh khủng làm cho cáo giật cả mình:
- Kẻ cắp à? Hừ!
Cáo thưa là thằng kẻ cắp nguy hiểm ấy - tức là Bu-ra-ti-nô - đang ở ngoài bãi.
Con chó gác vẫn cáu, nó rung chuông gọi: hai con chó trinh sát xông vào phòng; hai con chó này thức suốt đêm chúng không tin ai. Chúng nghi ngờ ngay cả những ý định tội lỗi của mình. Chó gác ra lệnh cho hai con chó trinh sát lôi cổ thằng tội phạm nguy hiểm về đồn, sống hay chết cũng mặc. Hai con chó đáp gọn thon lỏn:
- Vâng!
Chúng nó chạy băng ra ngoài bãi, phi nước đại.
Còn độ trăm thước, chúng bò rạp bụng xuống đất, rồi thoắt một cái vồ lấy Bu-ra-ti-nô, cắp dưới nách lồi về đồn.
Bu-ra-ti-nô giãy giây hai chân, kêu van hỏi xem tại sao, vì cớ gì mà lôi nó đi như thế. Chó săn trả lời:
- Đến nơi sẽ hay!
Cáo và mèo vội vàng đào đất lôi bốn đồng tiền vàng lên. Cáo chia khôn khéo thế nào mà chiếm được ba đồng, còn mèo được mỗi một đồng.
Mèo chẳng nói chẳng rằng, giơ vuốt cào luôn vào mõm cáo. Cáo giơ chân quặp chặt lấy mèo, cả hai đứa lăn chiêng trên bãi. Lông cáo, lông mèo bay tứ tung dưới ánh trăng. Cào cấu nhau chán, chúng đành chia đều hai phần, rồi ngay đêm ấy, chuồn khỏi xứ Ngu Si.
Lúc ấy thì hai con chó săn lôi được Bu-ra-ti-nô về đến đồn cảnh sát. Chó gác đứng dậy, ra tận nơi nắn túi Bu-ra-ti-nô. Hắn khám không thấy có gì, ngoài một miếng đường và một mẩu bánh hạnh nhân. Hắn thét lớn:
- Đồ khốn, mày có ba tội to: lưu manh, không giấy tờ, không nghề nghiệp. Lôi nó ra khỏi thành phố dìm xuống ao cho chết.
- Vâng!
Bu-ra-ti-nô định nói cho người ta biết là con ông Các-lô, định kể câu chuyện phiêu lưu của nó, nhưng hai con chó săn đã túm lấy nó, cứ thế phi ra khỏi thành phố. Đến một cái cầu, chúng ném Bu-ra-ti-nô xuống một cái ao sâu, bẩn thỉu, đầy những ếch nhái, cà niễng, đỉa, giòi bọ.
Bu-ra-ti-nô rơi xuống nước; bèo lại trùm kín lên nó.
A.TOLSTOY
Đón đọc: Chương 15, 16.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét