Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2024

CHIẾC CHÌA KHÓA VÀNG HAY LÀ TRUYỆN LI KÌ CỦA BU-RA-TI-NÔ - Chương 17, 18






Chương 17. Pi-e-rô kể chuyện đã cưỡi con thỏ đến xứ Ngu Si như thế nào


- Bu-ra-ti-nô ạ, hôm ấy đang đêm. Gió thổi mạnh. Mưa như trút nước. Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba ngồi hút thuốc bên cạnh lò sưởi. Bao nhiêu cô cậu múa rối đều ngủ cả, chỉ tớ là còn thức. Tớ nhớ cô bé tóc xanh quá.

- Mày ranh thật! Rõ khéo chọn người mà nhớ.

Đêm qua, tớ vừa trốn khỏi nhà cô ta, lúc ấy, tớ bị nhốt vào buồng kín, ở cùng với bọn nhện.

- Cái gì cơ? Cậu thấy cô bé tóc xanh à? Cậu thấy Man-vi-na à?

- Cái cô ấy lạ thật! Chỉ khóc lóc vờ.. và đến làm bộ.

Pi-e-rô nhảy phát lên, tay vẫy vẫy:

- Dẫn tớ đến đấy đi. Cậu giúp tớ tìm được Man-vi-na thì tớ sẽ nói cho cậu câu chuyện bí mật của cái chìa khóa vàng....

Bu-ra-ti-nô sướng quá reo lên:

- Hả? Cậu biết câu chuyện bí mật ấy à?

- Ừ, tớ biết cái chìa khoá ở đâu cơ, lại biết làm thế nào lấy được nữa cơ. Tớ biết chìa khóa ấy dùng để mở một cái cửa... Tớ nghe lỏm được câu chuyện bí mật, nên lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba mới cho chó săn đuổi bắt tớ.

Bu-ra-ti-nô thấy mồm ngứa ngáy, cứ chực buột miệng nói ra rằng cái chìa khóa bí mật hiện đang nằm trong túi áo mình. Nó vội lấy mũ nhét vào miệng cho khỏi lộ. Pi-e-rô nài nó đưa về nhà Man-vi-na. Bu-ra-ti-nô lấy tay ra hiệu đang đêm thế này không thể đi được, nguy hiểm lắm, đợi đến sáng mai hai đứa chạy sẽ về nhà cô bé.

Bu-ra-ti-nô lại bắt Pi-e-rô trốn trong bụi cây trinh nữ, rồi nó nói bằng cái giọng phào phào, vì miệng nó căng phồng chiếc mũ:

- Kể chuyện đi!

- Ừ thì kể. Hôm ấy đang đêm. Gió thổi mạnh.

- Cậu kể rồi...

- Tớ không ngủ được, rồi bỗng thấy có tiếng ai đập mạnh ngoài cửa sổ.

Lão Ca-ra-ba ba-ra-ba lẩm bẩm:

- Ai mà đến vào cái giờ này thế?

Phía ngoài cửa sổ có tiếng trả lời:

- Tôi đây mà. Tôi là Đu-rê-ma vẫn bán đỉa thuốc đây mà. Cho tôi vào sưởi nhờ với...

Tớ chỉ muốn nhòm một tí xem lão bán đỉa thuốc mặt mũi thế nào. Tớ hé cái màn, thò đầu ra nhìn. Tớ thấy lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba đứng dậy, vấp phải bộ râu, chửi đổng một câu rồi ra mở cửa.

Một người gầy gò cao lêu đêu, bước vào nhà, ướt như chuột lột. Mặt lão ta bé tí, bé ghê lắm, lại nhăn nhúm cả lại. Lão mặc một cái áo khoác cũ kỹ màu xanh. Ở thắt lưng, lủng lẳng nào là kìm, nào là móc, đinh ghim... Tay lão xách một cái thùng sắt tây và một cái vợt bắt đỉa.

Lão cúi gập người xuống như gãy sống lưng, nói:

- Ngài có đau bụng, cảm hàn, đau xương, đau đầu, ù tai, chóng mặt, thì tôi xin hầu ngài nửa tá đỉa loại hảo hạng.

Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba bảo:

- Thôi, tôi cóc cần đỉa của bác. Bác tha hồ ngồi sưởi, chán thì thôi.

Lão Đu-rê-ma ngồi quay lưng vào đống lửa. Một chốc thì áo lão ta bốc khói lên, sặc những mùi bùn. Lão lại lên tiếng nói:

- Đỉa bán ế quá. Ngài có đau xương đau cốt, tôi xin biếu ngài một tá đĩa tốt nhất để cho bám vào đùi, chỉ xin ngài một khoanh thịt lợn và một cốc rượu.

- Cóc cần đĩa của bác. Có ăn thịt uống rượu thì cứ lấy mà ăn.

Lão Đu-rê-ma lấy thịt ăn. Mặt lão co rúm lại, rồi giãn ra như một miếng cao su. Ăn uống xong, lão xin một mồi thuốc. Lão bảo:

- Thưa ngài, tôi ăn uống no nê, đã sưởi ấm. Để cảm ơn lòng tốt của ngài, tôi xin nói một câu chuyện bí mật.

Sau khi hút một mồi thuốc, lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba trả lời:

- Tôi chỉ cần biết có một câu chuyện bí mật ở trên đời này; ngoài ra tôi chả cần cóc gì hết!

- Thưa ngài, tôi biết một câu chuyện bí mật quan trọng lắm... Rùa Toóc-ti-la đã nói với tôi...

Nghe đến đây, lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba giương to mắt, đứng phắt dậy, chân vướng vào râu. Lão nhảy chồm đến bên lão bán đỉa hoảng sợ, ôm lấy lão kia mà rống như con bê:

- Bác Đu-rê-ma ơi, bác Đu-rê-ma yêu quý ới, bác kể đi, kể đi. Rùa nói gì với bác.

Thế là bác Đu-rê-ma kể câu chuyện như sau:

- Lúc ấy tôi đang mải bắt đỉa ở một cái ao bẩn thịu ở gần xứ Ngu Si. Tôi thuê một người nghèo cởi trần truồng ngâm mình dưới nước tới tận cổ để đỉa bám vào. Cứ bốn xu một ngày. Lúc anh ta lên bờ, tôi bắt lấy đỉa rồi lại cho anh ta xuống ngâm nước. Lúc đã được kha khá đỉa, bỗng thấy một cái đầu rắn nhô lên khỏi mặt nước. Nó nói:

- Này, bác Đu-rê-ma, bác làm dân cư dưới ao khiếp sợ quá; nước đục ngầu cả lên. Bác chả để cho tôi nghỉ ngơi sau bữa ăn nữa. Bao giờ thì xong?

Lúc ấy tôi nhìn ra là một con rùa; tôi chẳng sợ gì nữa, liền đáp:

- Bao giờ bắt hết đỉa ở cái ao hầm bẩn thỉu của mày, tao mới thôi...

- Bác có bằng lòng không quấy rầy cái ao này nữa, không bao giờ trở lại đây nữa, thì tôi sẽ trả bác tiền, bao nhiêu cũng được.

Tôi liền bảo:

- Thôi đi, mày chỉ có trơ cái xác nổi lềnh bềnh chứ có cóc khô gì. Đồ nỡm, mày lấy gì trả tao? Trả bằng cái vỏ mày chắc.. Tao có bán xác mày đi để làm lược thì có…

Rùa tức xám xanh lại:

- Ở dưới đáy ao có một cái chìa khóa thần... Tôi biết có một người khát khao muốn được cái chìa khóa ấy lắm, mất gì cũng bằng lòng...

Đu-rê-ma chưa nói hết câu, lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba đã kêu tướng lên:

- Người ấy là tôi, tôi, tôi đấy bác Đu-rê-ma quí mến ạ. Thế sao bác không lấy chìa khóa về?

Mặt lão Đu-rê-ma quắt lại như một cái nấm khô, lão trả lời:

- Đời nào! Đời nào! Ai lại đổi bao nhiêu đỉa hảo hạng lấy một cái chìa khóa cà tèng bao giờ! Thế là đâm ra cải nhau. Rùa giơ chân khỏi mặt nước mà bảo:

- Tôi thề rằng tôi chẳng cho bác, chẳng cho một ai chiếc chìa khóa thần ấy nữa. Tôi thề rằng tôi chỉ cho người nào được tất cả dân cư dưới ao xin cho, mới được...

Nói xong, rùa lặn xuống nước.

Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba vội vàng nhét râu vào túi áo, vớ lấy cái mũ và cái đèn, lão hét to:

- Phải chạy ngay dến xứ Ngu Si mới được! Tôi sẽ đến ngồi bên bờ ao. Tôi sẽ mỉm cười dịu dàng. Tôi sẽ van xin bọn ếch nhái, nòng nọc, sâu bọ xin rùa giúp tôi. Tôi hứa sẽ biếu chúng một triệu rưỡi con ruồi rõ béo. Tôi sẽ khóc rống lên như một con bò lạc. Tôi sẽ rên rỉ như một con gà bị bệnh. Tôi sẽ khóc như một con cá sấu. Tôi sẽ quỳ gối trước những con nhái bé nhỏ nhất... thế nào cũng phải lấy được chìa khóa vàng này mới xong. Tôi sẽ ra thành phố, vào một căn nhà, lẩn vào một gian buồng dưới cầu thang... Tôi sẽ tìm một cánh cửa nhỏ chưa ai trông thấy bao giờ... Tôi sẽ tra chìa khóa vào lỗ khóa....

Pi-e-rô vẫn ngồi trên đống lá khô trong bụi cây trinh nữ; nó kể tiếp:

- Lúc ấy, khoái quá, tớ thò hẳn đầu ra ngoài bức rèm. Thế là lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba trông thấy tôi.

- Đồ khốn! Mày nghe lỏm hết rồi! - Lão ta hét lên như vậy rồi vớ lấy tớ định quăng vào đồng lửa. Nhưng lão lại vướng râu, ngã bổ chửng xuống đất, ghế đổ lăi chiêng, ầm ầm cả lên.

Tớ cũng chẳng nhớ làm thế nào tớ chui được ra khỏi cửa sổ rồi nhảy qua hàng rào, Cứ thế tớ cắm cổ chạy trong đêm tối. Gió rít từng hồi, mưa đập vào mặt..

Trên đầu, tia chớp lòe một cái, tớ thấy lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba và lão bán đỉa đuổi ngay sau lưng, chỉ cách độ mươi bước. Tớ nghĩ bụng: "Toi mạng rồi". Tớ vấp ngã, rơi trúng một cái gì mềm mềm, nóng nóng. Tớ vội bíu lấy tai nó…

Đó là con thỏ xám. Nó hốt hoảng kêu lên một tiếng, nhảy phốc lên cao. Nhưng tớ cứ bám riết lấy nó, thế là hai đứa chạy vùn vụt trong đêm tối, chạy qua cánh đồng, vườn rau. Lúc thỏ mệt quá, ngồi xuống nghỉ, ra vẻ cáu lắm rồi, tớ mới hôn vào trán nó mà bảo:

- Thỏ xám ơi, chịu khó chạy thêm tí nữa, thỏ ơi!

Thỏ thở dài, thế là chúng tớ lại phi nước đại, chẳng biết đi tới đâu, lúc thì quay phải, lúc thì quay trái...

Khi mây tan, mặt trăng ló ra, tớ thấy một thành phố dưới chân núi, gác chuông nghiêng tứ phía. Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba và lão bán đỉa đang chạy miết về phía ấy. Thỏ bảo:

- Trời ơi! Chết rồi! Đi đời nhà thỏ rồi. Họ chạy đi tìm chó săn cảnh sát đấy. Chúng mình toi mạng mất thôi!

Thỏ sợ quá không biết làm thế nào, cứ chúi mũi vào chân, tai cụp xuống. Tớ nài van mãi, tớ khóc lóc, tớ quỳ dưới chân thỏ, thỏ không nhúc nhích. Nhưng khi hai con chó săn - chân phải đeo một cái băng đen - chạy như tên bắn ra khỏi thành phố, thì thỏ run bần bật như cầy sấy. Tớ vừa kịp nhảy lên lưng thì thỏ lao như thằng điên vào trong rừng... Đấy, từ lúc ấy, cậu cũng trông thấy đấy!

Lúc Pi-e-rô kể xong, Bu-ra-ti-nô khôn khéo hỏi:

- Thế căn nhà có cái buồng dưới cầu thang, mà lại có cái cửa ấy ở đâu?

- Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba chưa kịp nói... Vả lại, biết làm quái gì cái ấy... chìa khóa nằm ở dưới đáy hồ… Đời nào mình có cái may mắn...

Bu-ra-ti-nô hét vào lỗ tai bạn:

- Đây này, cái gì đây? Chìa khóa đây này!

Vừa nói, Bu-ra-ti-nô vừa móc túi lấy chiếc chìa khoá ra, quay tít trước mặt Pi-e-rô.

Chương 18. Bu-ra-ti-nô và Pi-e-rô đến nhà Man-vi-na nhưng lại phải cùng Man-vi-na và Ác-ti-môn chạy trốn ngay tức khắc

Lúc mặt trời lên cao đến ngọn núi, Bu-ra-ti-nô và Pi-e-rô chui ra khỏi bụi cây. Hai anh em chạy qua cánh đồng mà dơi và Bu-ra-ti-nô đã đi qua tối hôm qua, khi trốn khỏi nhà cô bé tóc xanh sang xứ Ngu Si.

Pi-e-rô bước rõ nhanh để chóng được gặp Man-vi-na; trông nó đến buồn cười. Cứ mấy giây nó lại hỏi:

- Bu-ra-ti-nô này, cậu bảo sao? Man-vi-na thấy tớ có mừng không?

- Ai biết được!

Mấy giây sau, Pi-e-rô lại hỏi:

- Man-vi-na thấy tớ có mừng không hả Bu-ra-ti-nô?

- Ai biết được!

Đi một lúc thì thấy một căn nhà trắng xóa, cửa sổ vẽ mặt trời, mặt trăng và những vì sao. Một làn khói nhẹ bốc lên như ống khói lò sưởi. Một đám mây bay, trông giống đầu con mèo.

Chó xù Ác-ti-môn ngồi trên bậc cửa, thỉnh thoảng lại gầm gừ đám mây.

Bu-ra-ti-nô cũng ngại, không muốn quay trở về nhà cô bé tóc xanh. Nhưng bụng đói lắm, nó lại ngửi thấy mùi sữa từ xa.

- Nếu cô ấy lại cứ muốn dạy dỗ chúng mình thì chén sữa xong, thế nào tớ cũng sẽ chuồn ngay.

Vừa lúc ấy, Man-vi-na bước ra. Một tay cô sách ấm cà phê bằng sứ, một tay bưng một giỏ đầy những bánh. Mắt cô mọng nước mắt, cô tưởng Bu-ra-ti-nô đã bị chuột tha đi ăn thịt rồi. Cô vừa ngồi xuống bên cái bàn kê giữa lối đi rải cát, thì những bông hoa xanh đưa đẩy, bướm bay chập chờn trên cành hoa, trông như những cái lá vàng, lá trắng. Bu-ra-ti-nô bước vào; Pi-e-rô theo sau.

Man-vi-na mở to đôi mắt, tưởng cả hai chú bé chui tọt vào cũng lọt. Thấy man-vi-na, Pi-e-rô nói ấp a ấp úng, chẳng hiểu nó nói gì. Bu-ra-ti-nô thản nhiên nói:

- Đấy, tôi lôi nó về đây, Man-vi-na dạy nó đi...

Man-vi-na biết không phải là mình nằm mê. Cô nói khẽ:

- Trời ơi! Sung sướng quá!

Nhưng cô lại lấy giọng người lớn mà bảo:

- Hai chú này... Đi rửa mặt mau đi, đánh răng nữa nhé. Ác-ti-môn đưa hai chú ra giếng.

Bu-ra-ti-nô làu bàu:

- Cậu xem, bao giờ cũng: rửa mặt, đánh răng! Sạch thế thì chết cha người ta!

Nhưng hai cu cậu cũng ra giếng rửa mặt. Ác-ti-môn lấy túm lông đuôi phủi áo cho hai chú.

Hai anh em ngồi vào bàn ăn. Bu-ra-ti-nô nhét thức ăn đầy miệng, phồng cả hai má. Còn Pi-e-rô không nếm một miếng bánh. Nó nhìn Man-vi-na chăm chăm như thể cô bé nặn bằng bột có hạnh nhân vậy. Cô thấy thế liền bảo:

- Ơ kìa! Pi-e-rô nhìn gì tôi thế? Ăn đi chứ, ăn đi!

Pi-e-rô đáp:

- Man-vi-na ạ, từ lâu nay tôi chẳng ăn uống gì cả, chỉ làm thơ thôi.

Bu-ra-ti-nô cười ngất. Man-vi-na rất ngạc nhiên, mở to mắt.

- Thế thì Pi-e-rô hãy ngâm thơ của mình đi.

Cô chống tay vào má rồi nhìn đám mây bay giống hình đầu con mèo. Pi-e-rô lấy giọng ồm ồm ngâm bài thơ sau đây:

Man-vi-na, Man-vi-na ơi!

Nàng đến nơi xa xôi,

Tôi mất người yêu quí,

Tôi khóc than, rầu rĩ,

Chẳng thiết sống trên đời.

Pi-e-rô vừa đọc xong bài thơ, Man-vi-na vừa kịp khen hay thì chú cóc đã nhảy ra giữa lối đi rải cát. Mắt chú lồi hẳn ra, trông rất ghê, chú báo tin:

- Đêm qua, rùa Toóc-ti-la già nua kể cho lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba câu chuyện cái chìa khóa vàng...

Tuy Man-vi-na không hiểu chuyện gì, nhưng cô hét lên một tiếng khiếp sợ. Pi-e-rô vốn đãng trí như tất cả các nhà thi sĩ, nó kêu lên mấy câu bâng quơ. Còn Bu-ra-ti-nô thì nhảy tót xuống đất, vớ lấy bánh kẹo nhét đầy hai túi.

- Trốn mau lên. Nếu bọn chó săn dẫn lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba đến thì chết cả nút bây giờ.

Mặt Man-vi-na tái nhợt như cánh con bướm trắng.

Pi-e-rô tưởng cô sắp chết, liền lấy ấm cà phê rảy nước lên mình cô, làm cho cái áo đẹp của Man-vi-na bẩn hết. Ác-ti-môn chạy đến sủa inh ỏi; nó có nhiệm vụ giặc áo cho cô chủ. Nó cắn lấy cổ áo Pi-e-rô mà lắc lắc, làm cho cậu bé phải van xin:

- Thôi, xin lỗi mà...

Chú cóc giương hai mắt lồi nhìn cái cảnh hỗn loạn ấy. Nó lại nói:

- Mười lăm phút nữa lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba sẽ cùng chó săn tới đây...

Man-vi-na đi thay áo. Pi-e-rô vặn chân vặn tay, rồi nhãn nhó bước đi trên con đường rải cát.

Ác-ti-môn lôi những hộp đựng đồ dùng trong nhà đi. Cánh cửa mở đóng không ngớt. Chim sẻ kêu ầm ĩ trên cây nghe rất ghê sợ. Chim én bay là sát mặt đất. Cú ở trên gác cũng rú lên một tiếng đinh tai nhức óc. Chỉ có Bu-ra-ti-nô là vẫn giữ được can đảm. Nó xếp trên lưng Ác-ti-môn hai cái hộp đựng những đồ vật quan trọng nhất. Nó đặt Man-vi-na ngồi trên hộp; cô mặc bộ quần áo du lịch rất đẹp. Bu-ra-ti-nô ra lệnh cho Pi-e-rô bám vào đuôi chó xù. Còn nó là người chỉ huy.

- Đừng nhốn nháo! Chạy đi thôi!
Bu-ra-ti-nô bước đi trước, trông rất anh dũng; rồi đến chó xù cõng Man-vi-na lúc la lúc lắc trên mấy cái hộp; sau cùng là Pi-e-rô vẫn cứ mơ mơ màng màng với mấy câu thơ vớ vẩn. Tất cả bọn chui ra khỏi khu cỏ rậm, đến một nơi chẳng có cây cối gì cả. Vừa ra thì đã thấy bộ râu rối tung của lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba bên cửa rừng. Lão đang lấy tay che mắt, nhìn xung quanh.


A. TOLSTOY

Đón đọc: Chương 19, 20.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét