Thứ Ba, 8 tháng 10, 2024

CHIẾC CHÌA KHÓA VÀNG HAY LÀ TRUYỆN LI KÌ CỦA BU - RA - TI - NÔ - Chương 19, 20






Chương 19. Cuộc đánh nhau ghê gớm bên ven rừng


Tay lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba dắt hai con chó cảnh sát. Lúc trông thấy bọn trẻ chạy trốn, lão há to miệng

- Gớm nhỉ!

Rồi lão thả chó ra. Hai con chó hung dữ lúc đầu chỉ bới bới hai chân sau hất tung đất lên. Chúng nó chẳng thèm gầm gừ. Chúng chắc ở sức mình, nên cũng chẳng thèm nhìn bọn trẻ. Chúng lừ lừ tiến đến phía Bu-ra-ti-nô, Ác-ti-môn, Pi-e-rô và Man-vi-na đang đứng lại, chết khiếp. Tưởng đến toi mạng cả.

Rồi Ca-ra-ba Ba-ra-ba khuỳnh khuỳnh hai chân, đi theo hai con chó săn. Râu lão lúc lúc lại chui ra khỏi túi áo, cuốn lấy chân lão. Ác-ti-môn quặp đuôi vào hai chân sau, sủa inh ỏi . Man-vi-na vẫy tay kêu:

- Sợ quá! Sợ quá!

Pi-e-rô nhìn Man-vi-na, nghĩ bụng thế là đứt rồi.

Bu-ra-ti-nô là người đầu tiên trở lại bình tĩnh. Nó hét lên bảo Pi-e-rô:

- Dắt Man-vi-na chạy mau ra phía hồ, ở đấy có đàn thiên nga đấy. Còn Ác-ti-môn, vứt đồ đạc xuống đất, tháo đồng hồ ra, sửa soạn đánh nhau đi.

Man-vi-na nghe thấy thế liền nhảy xuống đất, vén cái váy dài chạy ra phía hồ. Pi-e-rô chạy theo sau. Ác-ti-môn trút đồ đạc xuống, tháo đống đồ và cả cái băng tết đuôi nữa. Nó nhe hàm răng trắng nhởn, nhảy sang bên trái một cái, nhảy sang bên phải một cái để cho dẻo bắp thịt; rồi như để chờ đợi, nó bới bới, hai chân sau hất đất bắn tung lên.

Bu-ra-ti-nô leo lên một cây thông trơ trọi gần đấy.

Nó ở trên ngọn cây, gân cổ hét:

- Hỡi súc vật, hỡi chim muông, sâu bọ! Chúng tớ bị tấn công đây. Hãy đến cứu đoàn quân múa rối vô tội này.

Hai con chó săn tức thì xông tới Ác-ti-môn cùng một lúc. Chó xù nhanh nhẹn né sang một bên, cắn vào đuôi một con, cắn vào đùi con kia một miếng.

Hai con chó săn quay trở lại, nặng nề; chúng lại xông vào chó xù. Ác-ti-môn nhảy vọt lên, thành thử chó săn chui dưới chân nó; nó lại cắn được một con vào sườn, con kia bị một miếng vào lưng.

Lần thứ ba, chó săn xông tới, Ác-ti-môn kéo lê đuôi dưới đất, cứ thế quay tít trên đất, có khi để chó săn đến gần, rồi nhảy phốc sang một bên, ngay dưới mũi chúng nó.

Chó săn giận lắm, đuổi theo Ác-ti-môn, không vội vàng, nhưng rất kiên quyết; chúng nó thà chết, chứ không chịu tha cho con chó xù tinh khôn kia.

Lúc ấy, lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba đến gần cây thông nắm lấy thân cây cố sức rung.

- Xuống ngay, xuống ngay!

Bu-ra-ti-nô lấy chân, lấy tay, lấy răng bám chặt vào một cành cây. Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba rung mạnh quá, quả thông lúc lắc rất mạnh. Quả cây thông này vốn nặng, to bằng quả dưa con, lại có gai. Nó mà rơi trúng đầu thì... ái! ái..

Bu-ra-ti-nô bám lấy cành, cũng đau lắm. Nó thấy ác-ti-môn mỗi lúc một mệt mỏi, chậm chạp, lưỡi thè ra như một miếng giẻ đỏ. Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba mở to mồm, hét:

- Giả tao cái chìa khóa đây!

Bu-ra-ti-nô leo trên cành cây, với được một quả thông khá to; nó lấy răng cắn cái cuống. Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba rung cành mạnh. Bỗng... bộp... một quả rơi thúng giữa mồm lão. Lão ngã phịch xuống đất.

Bu-ra-ti-nô ngắt một quả nữa; quả này rơi trúng giữa sọ lão già... bốp... như rơi vào một cái trống. Bu-ra-ti-nô lại kêu:

- Chúng tớ bị tấn công! Hãy cứu toàn quân múa rối vô tội này.

Thoạt tiên, đoàn chim ém bay đến cứu. Chúng nó bay lượn trước mắt hai con chó săn. Chó há mõm đớp, nhưng én có phải là ruồi đâu! Chim bay sạt qua mõm chúng, như một tia chớp.

Từ trên đám mây hình đầu mèo, một con diều hâu xám xịt đâm bổ xuống. Diều hâu này thường ngày vẫn săn thịt cho Man-vi-na. Nó cắm móng nhọn vào lưng một con chó săn. Đôi cánh rộng lớn xòe ra, nó lấy đà nhấc con chó lên cao, rồi giữa chừng thả xuống. Con chó săn rơi xuống đất, kêu ăng ẳng.

Ác-ti-môn lấy ngực xô con kia ngã, cắn một miếng, rồi nhảy phắt ra đằng sau. Nó chạy vòng quanh gốc cây thông. Hai con chó săn mệt lử, lại bị thương, đuổi theo sau.

Đàn cóc cũng kéo đến giúp Ác-ti-môn. Các cậu còn lôi theo hai bác rắn nước đã già, mắt chả trông thấy gì nữa. Thế nào thì hai bác cũng sắp chết, hoặc chết giúi dưới gốc cây, hoặc chui vào bụng cò; cho nên theo lời khuyên của cóc, hai bác phải chết sao cho anh dũng.

Chó xù Ác-ti-môn bây giờ mới thực sự ra tay đánh nhau với hai con chó săn. Nó ngồi xuống, giơ nanh ra. Hai con chó săn xông đến. Cả ba đứa lăn lông lốc. Ác-ti-môn há mõm cắn, giơ vuốt cào cấu. Chó săn mặc cho cắn, cho cào xé; chúng nó chỉ tìm cách cắn vào họng Ác-ti-môn một cái cho chết hẳn. Tiếng kêu, tiếng sủa ầm ĩ cả khu rừng.

Cả nhà dím cũng kéo ra để đánh hộ Ác-ti-môn: dím bố, dím mẹ, dím cô, dím dì, dím con một đàn. Một bầy ong đất vù vù bay tới, con nào cũng đen nhánh, lấp lánh vàng. Rồi đến lượt đàn ong bò vẽ dữ lợn kéo đến, cánh quay tít. Đàn cua tới, bọ dừa bò đến, giơ càng sắc, râu dài.

Tất cả mọi loài vật, đàn chim, sâu bọ đều dũng cảm lăn xả vào mà đánh hai con chó săn gớm ghiếc.

Dím bố, dím mẹ, dím dì, dím cô, dím con cuốn mình lại như hình quả cầu rồi phóng những lông nhọn vào mõm chó.

Ong đất, ong vò vẽ từ trên không đâm xả xuống, lấy vòi tẩm thuốc độc đâm chó săn. Đàn kiến cần cù kéo nhau chui vào mũi chó, chích thứ a-xít rát bỏng.

Cua và bọ dừa đâm dưới bụng.

Diều hâu lấy mỏ quặn mổ vào đầu con chó này một cái, cho con chó kia một cái.

Bướm và ruồi bay đày đặc như đám mây, che kín mắt chó.

Cóc xúm xung quanh hai bác rắn sẵn sằng hy sinh anh dũng.

Lúc một con chó há mõm rõ to để hắt hơi, vì chất a-xít quá nóng, tức thì một bác rắn già quăng mình vào cổ chó muốn mình trườm vào tít trong cổ họng. Bác rắn già thứ hai cũng làm như thế khi con chó thứ hai đứng há hốc mõm.

Hai con chó bị đánh đập, cào cấu, bị châm tứ phía, thở hổn hển ngã lăn chiêng ra đất, không đánh nhau được nữa.

Thế là Ác-ti-môn thắng trận rất vẻ vang.

Trong khi ấy thì lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba lôi được quả thông đầy gai ra khỏi miệng to của mình. Còn quả thông rơi trúng sọ làm lão ta choáng váng, mắt như bắn tung ra ngoài. Lão lảo đảo đứng dậy, lại ôm lấy cây thông. Gió hất tung bộ râu lên.

Bu-ra-ti-nô ở trên ngọn cây thấy chòm râu lão ta bị gió nhấc lên dính chặt vào thân cây thông đầy những nhựa.

Nó đánh đu trên cành cây, hét to lên, giọng giễu cợt:

- Bố ơi, bố chẳng bắt được con đâu, chẳng bắt được đâu!

Rồi nó nhảy phốc xuống đất, chạy vòng quanh gốc thông. Lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba toài ra, giơ tay định tóm lấy chú bé. Lão chạy quanh gốc cây đuổi bắt. Chạy được một vòng, tưởng tóm được thằng ranh.. chạy vòng thứ hai... rồi vòng thứ ba. Râu lão cuốn chặt vào thân cây đầy nhựa.

Lúc râu cuốn đến vòng cuối, mũi lão húc vào thân cây, Bu-ra-ti-nô mới thè dài lưỡi ra, rồi chạy về phía hồ thiên nga tìm Man-vi-na và Pi-e-rô.

Ác-ti-môm đau như dần, đi khập khiễng ba chân theo sau, một chân co lên.

Trên bãi biển chiến trường, chỉ có còn hai con chó săn thập tử nhất sinh và lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba, chủ rạp múa rối, cuống quýt cả lên, râu bám chặt vào cây thông.



Chương 20. Trong hang

Lúc ấy Man-vi-na và Pi-e-rô đang ngồi trên một mô đất ẩm ướt giữa bụi lau. Cô cậu núp sau một cái mạng nhện đầy những cánh chuồn chuồn và xác muỗi. Đàn chim con xanh biếc chuyền từ cây nọ sang cây kia, nhìn cô bé đang khóc sướt mướt, ra vẻ lạ lùng và thú vị lắm.

Phía xa xa, tiếng chó sủa kêu ăng ẳng nghe kinh khủng. Chắc là Ác-ti-môn và Bu-ra-ti-nô đang hết sức chống chọi với bọn kia. Man-vi-na nói luôn miệng: "Sợ quá! Sợ quá!"

Thế rồi, không biết thế nào, cô giấu mặt trong một cái lá cây. Pi-e-rô tìm hết cách dỗ cô bé; nó đọc bài thơ sau đây:

Chúng mình ngồi đây,

Chung quanh hoa nở

Hoa vàng rực rỡ,

Ngan ngát hương thơm.

Chúng mình sẽ sống,

Mùa hè quạnh hiu

Mọi người sẽ lạ,

Lạ biết bao nhiêu!

Man-vi-na cáu tiết, giậm chân đành đạch:

- Cậu làm tôi khó chịu, khó chịu quá đi mất. Có ngắt cho tôi một cái lá tươi thì ngắt. Cái lá này ướt sũng nước, lại thủng cả đây này.

Phía xa, tiếng hò reo ầm ầm bỗng im bặt. Man-vi-na chắp hai tay vào nhau:

- Ác-ti-môn và Bu-ra-ti-nô khuỵu mất rồi.

Nói song, cô bé ngã vật xuống đất, trên đám rêu xanh.

Pi-e-rô đứng cạnh, chân giậm giậm xuống đất rất vô duyên. Gió thổi trong bụi lau kêu xào xạc. Sau cùng, nghe thấy tiếng chân đi. Chắc là lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba đến bắt Man-vi-na và Pi-e-rô để nhét vào cái túi sâu thẳm. Bụi lau rẽ ra... thì thấy Bu-ra-ti-nô mũi nhọn hoắt, mồm rộng đến mang tai. Ác-ti-môn khập khiễng theo sau, mình đầy thương tích, lưng cõng hai gói đồ. Bu-ra-ti-nô không để ý đến nét mặt vui mừng của Man-vi-na và Pi-e-rô. Nó nói bô bô:

- Ái chà! Chúng nó lại đánh nhau với tớ! Nào mèo, nào cáo, nào chó săn... rồi cả lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba nữa!.. Thôi, cô bé trèo lên lưng Ác-ti-môn đi, còn cậu cả này, túm lấy đuôi mà đi. Lên đường nào!

Thế rồi nó bước đi hùng dũng lắm. Nó nhảy qua những mô đất khấp khuỷu tay rẽ đám lau, đi vòng bờ hồ sang phía bên kia.

Cả Man-vi-na và Pi-e-rô, không ai dám hỏi Bu-ra-ti-nô xem trận đánh nhau kết thúc ra sao, và tại sao lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba không đuổi bắt nữa. Khi đến bờ bên kia, Ác-ti-môn bắt đầu rên rỉ, bốn chân đều què cả. Thế là phải đứng lại băng bó những vết thương. Một cây thông to tướng mọc bên một chỏm đồi đầy đá. Bên dưới gốc, có cái hang. Cả bọn liền kéo hộp đồ vào trong hang; Ác-ti-môn lê theo sau.

Ác-ti-môn liếm các vết thương, rồi chìa chân ra. Bu-ra-ti-nô xé một cái áo cũ của Man-vi-na bó chân Ác-ti-môn. Băng bó xong, thì cặp sốt. Chó ngủ ngon lành. Bu-ra-ti-nô ra lệnh:

-Pi-e-rô, nhảy hồ lấy nước.

Pi-e-rô ngoan ngoãn vừa đi vừa vấp ngã, miệng khe khẽ ngâm thơ. Nó đánh đánh rơi mất lắp ấm lúc nào, và chỉ múc được mấy giọt nước. Bu-ra-ti-nô lại bảo:

- Còn Man-vi-na, ra nhặt mấy cành khô về nhóm lửa, nhanh lên!

Man-vi-na nhìn nó, ra vẻ trách móc. Cô nhún vai một cái, đi vơ mấy cành củi khô về. Bu-ra-ti-nô làu bàu:

- Những cô cậu có học hành này chẳng được tích sự gì.

Nói xong, nó cầm ấm đi múc nước lấy, tự tay tay nhặt củi và mấy quả thông. Nó nhóm một ngọn lửa phía ngoài cửa hang. Lửa bốc rất cao. Nó tự tay pha một ấm ca-cao.

- Lại mà ăn, nhanh lên!

Man-vi-na từ nãy vẫn yên lặng, môi mím lại.

Nhưng lúc này, cô lấy giọng người lớn, nói dõng dạc:

- Bu-ra-ti-nô! Chú đừng tưởng chú đánh thắng bọn chó săn, chú cứu được chúng tôi khỏi tay lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba và chú lại rất dũng cảm... Chú đừng tưởng như thế là chú không phải rửa tay và đánh răng trước khi ăn đâu...

Bu-ra-ti-nô ngớ cả người ra... à... à ra thế... Nó trợn tròn hai mắt nhìn cô bé, một người có ý trí đánh thép.

Man-vi-na chui ra khỏi hang, vỗ tay gọi:

- Bướm ơi, sâu ơi, bọ dừa, cóc ơi!

Chưa đầy một phút, bướm đã bay đến, phấn hoa bám khắp mình. Sâu lổm ngổm hang đến, theo sau là đàn bọ dừa. Cóc lặc lè nhảy lại, rõ ra bụng cóc. Bướm xoè cánh, đậu trên vách để trang điểm cho hang thêm đẹp và để bụi đất khỏi bay vào thức ăn. Bọ dừa nhặt rác rưởi dưới đất, vê thành hòn rồi vứt ra ngoài hang. Một chú sâu trắng bò lên đầu Bu-ra-ti-nô, leo ra mũi và tiết một ít bột vào răng chú bé. Thế là phải đánh răng rồi! Một chú sâu khác đánh răng cho Pi-e-rô.

Một chú chồn còn ngái ngủ cũng bò đến, trông chú ta giống như một con lợn nhỏ có lông xù. Chú giơ chân vớ lấy đàn sâu màu nâu, ép lấy ít xi đánh giày, rồi lấy đuôi đánh bóng nhoáng ba đôi giày của Man-vi-na, Bu-ra-ti-nô và Pi-e-rô. Đánh giày xong, chú ngáp dài một cái: "A hà!" rồi bỏ đi, dáng lặc lè.

Một cậu chim dẻ quạt vui nhộn, lông sặc sỡ, bay vù vào hang như một cơn gió mạnh; lúc cậu nói thì mào đỏ dựng đứng hẳn lên:

- Chải đầu cho ai bây giờ?

Man-vi-na nói:

- Tôi. Chải đầu tết tóc cho tôi, đầu tóc rối tung cả lên.

- Thế gương đâu? Này, cô bé…

Tức thì đàn cóc mắt lồi lên tiếng"

- Để bọn tôi đi lấy gương cho.

Mười chú cóc nặng nề nhảy ra phía hồ. Các chú lôi về được một cậu cá chép vẩy bóng loáng như gương. Cá ta cứ nằm yên, chẳng thèm để ý xem họ lôi mình đi đâu; cá béo quay và đần quá. Cóc dựng đứng cá chép ngay trước mặt Man-vi-na. Các chú lấy nước trong bình đổ vào mồm cá cho cá khỏi chết.

Chim dẻ quạt mải mê tết tóc và chải đầu cho Man-vi-na. Nó nhẹ nhàng bắt một con bướm đậu trên vách, thoa phấn lên mũi cô bé:

- Cô bé ơi, thế là xong rồi đấy

Rồi vù một cái, dẻ quạt lượn ra ngoài hang, hang sáng rực những màu sắc rất đẹp. Cóc lại khiêng cá chép ra hồ. Bu-ra-ti-nô và Pi-e-rô đành phải rửa tay, rửa cả cổ nữa.

Lúc bấy giờ, Man-vi-na mới cho phép ngồi vào bàn ăn.

Ăn xong, cô phủi bụi đánh rơi trên đùi, rồi bảo:

- Bu-ra-ti-nô ạ, lần trước, chúng mình đang viết chính tả. Bây giờ ta học tiếp đi.

Bu-ra-ti-nô muốn chuồn khỏi hang, đi thẳng. Nhưng nghĩ đến bạn và chó xù đang ốm, nó không nỡ tâm bỏ đi. Nó làu bàu nói:

- Nhưng có mang cái gì đi đâu mà viết!

Ác-ti-môn vừa rên vừa nói:

- Có mang đấy chứ.

Rồi nó lê đến một hộp đồ, lấy răng mở ra. Nó lôi ra một lọ mực, một hộp bút, quyển vở và cả một quả địa cầu xinh xinh nữa. Man-vi-na bảo:

- Đừng bấu ngón tay mạnh quá, đừng cầm sát ngòi bút quá, không thì bẩn hết ngón tay.

Nói xong, cô ngước mắt nhìn vòm hang, nhìn những con bướm và...

Ngay lúc ấy bỗng nghe thấy tiếng cành cây gẫy răng rắc, tiếng nói ầm ầm, rồi thấy lão bán đỉa Đu-rê-ma và lão Ca-ra-ba Ba-ra-ba lê chân đi qua.

Trên trán lão chủ rạp múa rối, có một cái bướu to tướng đỏ ối, mũi thì sưng húp lên. Râu lão đầy nhựa thông. Lão vừa rên rỉ vừa nói:

Chúng nó chưa chạy xa được đâu. Chỉ quanh quẩn đâu đây trong rừng này thôi. 

A.TOLSTOY

Đón đọc: Chương 21, 22.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét