Trong vườn, không có ai kiêu căng, đỏm dáng bằng Bướm Trắng. Bướm Trắng thường tuyên bố rằng: màu trắng trên đôi cánh của nó là màu tinh khiết nhất.
Bướm chê bông đu đủ có màu trắng đục ngầu, bông bầu có màu trắng bột gạo, bông sứ trắng héo, bông sen trắng mờ… Cứ thế, gặp ai Bướm cũng chê tuốt. Chỉ có đôi cánh của nó mới có màu trắng ngọc ngà, trắng trong như nước suối rừng… Nghe vậy, ai cũng ghét.
Ngày ngày Bướm Trắng nhởn nhơ bay để khoe với muôn loài đôi cánh duyên dáng nhịp nhàng của nó. Bướm rất sợ lao động, rất ngại giúp đỡ bạn bè vì không muốn bẩn đôi cánh đẹp. Cuộc sống ngắn ngủi của nó không có gì khác ngoài rong chơi, vòng quanh các bông hoa để so bì nhan sắc.
Tính Bướm Trắng chẳng biết yêu, chỉ biết ghét. Nó ghét cay ghét đắng Chuồn Chuồn Lửa. Có gì đâu, Chuồn Chuồn Lửa không những tốt bụng, nhân ái mà nó còn xinh đẹp nhất vùng. Đôi mắt to hiền hậu. Những bàn tay mềm mại như múa; những bàn tay biết xoa dịu bao vết trầy của đồng loại. Nhưng đẹp nhất là hai đôi cánh mỏng tang màu đỏ rực lửa như ánh mặt trời chiều. Càng nổi bật, Chuồn Chuồn Lửa càng tránh xa mọi người vì kẻ thù của nó cũng không ít. Chúng chỉ chờ dịp là lao tới.
Có một lần, Chuồn Chuồn Lửa rời khỏi nơi trú ẩn, vừa bay ra thì bị Bướm Trắng bắt gặp. Bướm theo dõi dáng bay thận trong của Chuồn Chuồn rồi tìm cách báo cho mụ Tra Trả… Trên đường bay, Chuồn Chuồn Lửa nhìn thấy một con Mối cánh bị vướng vào lưới nhện đang vùng vẫy. Mối kêu:
-Chị Lửa, cứu em với!
Không chút chậm trễ, Chuồn Chuồn đập mạnh cánh làm đứt tung vài đoạn lưới nhện và mối cánh bay ra. Thế là thoát… Nhưng, từ trên cao, mụ Tra Trả bổ xuống định quắp lấy Chuồn Chuồn. Bướm Trắng ló đầu ra vỗ tay reo cười, nhưng nó mừng rỡ hơi sớm… Chuồn Chuồn đã lướt xa và nấp vào các bụi cỏ khô.
Sau đó chẳng bao lâu, mùa mưa đến. Đó là mùa sâu bọ sinh sôi nảy nở với tốc độ kinh khiếp. Đó là mùa lá non bị phá hoại tàn nhẫn. Chỉ trong vòng một đêm, nhánh chanh non chỉ còn trơ lại vài cuống lá. Hoặc là các đọt ổi non luôn luôn phải chống cự lại một bầy sâu bướm háu ăn, cuối cùng chẳng còn đọt nào sống sót…
Con Bướm Trắng đã đến ngày đẻ trứng. Bướm nặng nhọc bay là là trên vạt đậu tơ tìm nơi kết trứng. Bản tính vốn kiêu ngạo nên Bướm luôn miệng chê bai, không nơi nào đáng cho nó dừng chân. Bướm nhìn thấy dàn mướp xanh ngắt những đọt non, nó vội đập cánh rướn mình bay lên… Chợt một tia chớp loé sáng kèm theo một tiếng nổ kinh hồn làm Bướm Trắng giật mình lảo đảo. Nó vội quạt đôi cánh nhưng mưa trút xuống đột ngột khiến Bướm Trắng không kịp tìm nơi trú ẩn. Một tia chớp khác loé lên trắng cả trời. Bướm quáng mắt, đâm sầm vào gốc cây và rớt xuống thảm cỏ…
Nãy giờ, Chuồn Chuồn Lửa vẫn ẩn trong một hốc kín và trông thấy tất cả. Chuồn Chuồn hơi xúc động khi nhìn Bướm Trắng bị mưa gió quất tả tơi. Có lẽ Bướm Trắng khó thoát chết… Đôi cánh màu trắng rách teng và cái bụng to phập phồng… Đột nhiên Chuồn Chuồn Lửa bật dậy. Không! Nó không đành lòng nhìn một người mẹ sắp chết, vì bản thân nó cũng là một người mẹ.
Chuồn Chuồn Lửa vụt bay ra ngoài mưa lạnh, khéo léo dung cái hàm chắc và những bàn tay khoẻ quắp lấy Bướm Trắng đem vào nơi khô ráo. Mưa lạnh lung như muốn hất cả hai rơi lại xuống đất, gió vẫn giật từng cơn mạnh mẽ… Cuối cùng, Chuồn Chuồn Lửa mệt nhoài thả Bướm Trắng nằm xuống một hốc ấm áp trên kèo nhà. Bướm hé mắt ra nhìn rồi vội vàng nhắm mắt lại. Dường như nó không tin rằng Chuồn Chuồn Lửa dám hy sinh để cứu nó.
Vừa may, từ chóp bụng của Bướm Trắng, những chuỗi trứng tròn vo như những hạt bột bang chuồi ra, kết dính vào một cọng tranh. Bướm Trắng cảm động không nói nên lời, chỉ biết ấp úng:
-Xin… cảm ơn…
Chuồn Chuồn Lửa mỉm cười, quay đi. Ở bên ngoài, trời đã tạnh mưa. Bầu trời trong xanh tươi mát. Có tiếng cóc nghiến răng vui vẻ, nó loan báo cho mọi người biết rằng cô Chuồn Chuồn Lửa có tấm lòng nhân hậu hiếm có.
Nguyễn Thị Bích Nga
(Chuyện vặt trong vườn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét