Thứ Năm, 13 tháng 4, 2017

TRÔNG ĐỢI



Ngay từ khi được sinh ra, nó đã bị mù cả hai mắt. Bác sĩ nói rằng, muốn chữa khỏi, cần ít nhất 5 vạn đồng. Không những thế, bác sĩ còn không dám chắc là có thể chữa lành đôi mắt được hay không. 


Bố mẹ nó đã hoàn toàn tuyệt vọng. Vậy là, mùa đông năm nó lên 6 tuổi, bố mẹ đã đem bỏ nó ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Mặc dù trước khi bỏ đi, mẹ đã mặc cho nó chiếc áo bông dày nhất, nhưng nó vẫn cảm thấy lạnh. Nó bắt đầu khóc, khóc "tu tu". Tiếng khóc của nó làm kinh động tới tất cả những người xung quanh. Nó cứ gân cổ vừa khóc, vừa gào lên "Mẹ ơi!". Nhưng mẹ nó không quay lại, bố nó cũng đi xa rồi. Nó biết rằng, bố mẹ đã từ bỏ nó, vì nó là một đứa trẻ mù loà.

Sau đó, một đôi tay to lớn, thô ráp nắm lấy đôi tay nhỏ xíu, lạnh ngắt của nó, cứ thế lôi nó đi về một nơi ấm áp. Người đó nói: "Đây là nhà của chú, sau này cũng là nhà của cháu".

Người đó bảo nó gọi ông là "chú", nó cũng gọi người ấy là "chú". Tiếp theo, chú đã từng bước từng bước cho nó làm quen với ngôi nhà, nói cho nó biết giường ngủ ở đâu, bếp lửa ở chỗ nào...

Những ngày tiếp theo, ban ngày, chú đều đi làm, nó cứ quanh quẩn ở nhà chờ đợi và chơi một mình. Chú sợ nó ở nhà một mình sẽ buồn nên đã mua rất nhiều đồ chơi, có chiếc ô tô tự chạy được, có cả khẩu súng phát nổ thành tiếng. Mặc dù nó không nhìn thấy nhưng nó thích được nghe những âm thanh đó. Đối với nó, đó là những âm thanh hay nhất trên thế gian này.

Nhờ sự quan tâm và chăm sóc của chú, nó càng ngày càng lớn lên. Ngoài đôi mắt không còn khả năng nhìn mọi vật, mọi bộ phận khác trên cơ thể nó đều khoẻ mạnh. Nó đã từng hỏi chú, trông nó lớn lên như thế nào? Chú nói rằng, ngoại hình của nó rất ưa nhìn, giống như những anh chàng đẹp trai trên vô tuyến ấy. Nó chưa bao giờ có thể xem vô tuyến, đương nhiên cũng không biết hình dạng cái vô tuyến như thế nào, càng không thể biết những anh chàng đẹp trai trên đó rốt cục đẹp đến mức nào. Nó buột miệng nói: "Giá như cháu có thể nhìn được thì tốt biết bao!". Chú nghe nó nói xong, trìu mến nói: "Chẳng phải cháu đã nghe bác sĩ nói rằng chỉ cần 5 vạn đồng là có thể chữa lành mắt cho cháu hay sao? Chú đang cố gắng kiếm tiền, cho dù có chữa được hay không, chú cũng nhất định phải thử xem sao". Nằm trong lòng chú, nó đã khóc, những giọt nước mắt lăn dài từ hai hố mắt đen ngòm của nó, nóng hổi.

Cuối cùng, cũng đến một ngày, chú hào hứng nói với nó rằng, chú đã kiếm đủ 5 vạn đồng. Chú xúc động dắt tay nó tới bệnh viện. Sau đó, nó được đưa vào phòng phẫu thuật mắt. 

Bảy ngày sau đó, khi bác sĩ chuẩn bị mở băng che mắt của nó ra, chú bỗng ngăn bác sĩ lại, nói: "Hãy khoan, nếu cháu nhìn thấy thế giới này không giống như những gì cháu hằng mơ ước, hoặc giả cháu không nhìn thấy gì, cháu có thất vọng không?". Nó nói sẽ không thất vọng. Chú nói: "Vậy thì chú yên tâm rồi!".

Nó vẫn đang nắm chặt lấy đôi bàn tay to lớn, thô ráp của chú. Thực sự, nó đang cảm thấy vô cùng căng thẳng. Bác sĩ cẩn thận mở vòng băng quấn quanh mắt nó. Tim nó càng lúc đập càng mạnh hơn. Khi bác sĩ tháo tới vòng băng cuối cùng, nó vẫn sợ hãi nhắm cả hai mắt lại. Sau đó, nó từ từ mở mắt ra. Nó nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người. Trên khuôn mặt những người đó đều giàn giụa nước mắt. Nó khẽ nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, sững người lại. Ngồi bên giường bệnh là một người mù với hai hố mắt hõm sâu, đen kịt. Nó nhìn theo cánh tay của mình, phát hiện ra tay của mình đang nắm chặt lấy đôi bàn tay to lớn, thô ráp của người mù đó.

Diêm Nhan

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét