Niềm sum họp đã vào từng cánh cửa
Sao nàng còn đứng trong mưa, trong gió
Cô đơn giữa mây trời?
- Thế để đâu những lời
Ta đã hẹn với người ta thương nhớ?
- Người ấy chẳng bao giờ về nữa
Mấy nghìn năm ngắn ngủi lắm sao
Đất nước qua trăm trận binh đao
Lở bồi, dâu bể.
- Người đời biết thân ta hóa đá
Nhưng hay đâu ta hóa đá niềm tin
Hóa đá nỗi cô đơn
Và thời gian chờ đợi.
- Nhưng nàng chẳng thể nào đợi nổi
Ngày người ấy trở về
Thân thể đã biến thành tro bụi
Còn nhớ được sao câu hẹn, lời thề?
- Người ta thương không thể trở về
Chẳng ai hiểu bằng ta điều đó
Chẳng ai hiểu bằng ta nỗi khổ
Của người vợ chờ chồng
Ta hóa đã đợi triệu lần nỗi đợi
Để người vợ muôn đời thoát khỏi cảnh chờ trông!
VƯƠNG TRỌNG
Nguồn: Tuyển tập thơ Việt Nam 1975-2000, tập II, Nxb.Hội Nhà văn, H., 2001.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét