MẶT TRỜI xuống đến núi
Tỏa ráng đỏ chiều hôm
Chân trời màu xanh lam
Bỗng sáng lên đỏ rực
Nhận định: "Thơ Võ Quảng thường có những khám phá bất ngờ trong những sự việc rất chi là bình thường" (Phạm Hổ).
CON ĐƯỜNG nho nhỏ
Đi dọc bìa rừng
Từng bước vui chân
Cứ đi, đi mãi.
Chương 12
Chương 11
Chương 10
Đằng nhà chị Bốn Linh mãi suốt ngày hôm sau việc dọn dẹp vẫn chưa xong. Giường ghế phải đưa vào, nồi lửa phải chồng lên, đòn nẹp phải bó lại, nong nia phải giặt đập. Suốt buổi sáng, tiếng chổi tre cứ roặc roặc, tiếng cọ xát cứ lạc xạc. Thằng Cù Lao dọn dẹp luôn tay, giống như một trai nuôi tằm loại giỏi. Ăn cơm tối xong, chị Bốn còn phải hạ giỏ bắt số kén đuôi. Chung quanh xóm đã tắt đèn. Tôi và thằng Cù Lao nằm trên phản thiu thiu ngủ. Chợt có tiếng chân bước. Anh Bốn Linh về.
Chương 9
Chương 8
Chương 7
Thằng Cù Lao hỏi:
- Làm tằm là làm chi ?
Chương 6
Chương 5
Chương 4
Chương 3
Chương 2
Chú Hai Quân là người làng Hoà Phước, nằm trên bờ sông Thu Bồn, hình thế giống như một con rùa nằm cạnh bờ bể. Bể dó là một rừng dâu xanh.
Chuyện kể lại rằng:
KỶ NIỆM 100 NĂM SINH NHÀ VĂN VÕ QUẢNG (1920 - 2020):
"Nếu không có Võ Quảng hoặc nếu Võ Quảng không có Quê nội và Tảng sáng thì Hòa Phước sẽ vẫn cứ là bình thường như ngàn vạn tên thôn làng khác ở bất cứ nơi đâu. Đã có một thôn Vĩ Dạ, một làng Thiện Vỵ trong thơ Hàn Mặc Tử, Nguyễn Bính;