X
Tướng sĩ của Quang Trung vẫn rong ruổi đường trường, đi như gió, như bão. Họ đã qua hết làng này đến làng khác, hết trận nọ đến trận kia. Mồng một tết đã qua, rồi mồng hai tết cũng đã trôi nhanh. Thời gian đi vùn vụt dưới bước chân xông pha của các chiến sĩ.
Rồi sáng mồng ba tết. Rồi đã chiều mồng ba. Dư vị tết đã nhạt dần. Lẻ tẻ đó đây tiếng pháo của những nhà làm lễ hóa vàng. Thế là xong ba ngày tết linh đình nhộn nhịp. Các chiến sĩ nóng lòng mãi chưa gặp giặc.
Bốn bề vẫn quạnh hiu vắng lặng. Các chiến sĩ đi như những cái bóng, im hơi, nín tiếng. Núi cao rừng rậm đã thưa dần. Các chiến sĩ trút vào những cánh đồng trơ gốc rạ mênh mông bát ngát.
Thăng Long đã sắp tới nơi rồi. Các chiến sĩ càng hồi hộp. Chẳng mấy ngày nữa, như Quang Trung đã hứa, họ sẽ ca khúc khải hoàn giữa đất đế đô lòng họ mừng khấp khởi.
Đêm mông ba tết đã trùm lên cảnh vật. Càng về khuya, trời càng rét. Bỗng có lệnh của Quang Trung truyền xuống:
- Sắp đến đồn Hà Hồi. Phải bắt không cho một thằng giặc nào chạy thoát. Thắng hay bại là ở trận đầu này.
Các chiến sĩ hoa chân múa tay, thề một lòng tử chiến. Nhìn trong bóng tối dày đặc, thấy hiện lên đồn Hà Hồi chặn ngang đường cái, lù lù như một quả núi, thành đất cao, tua tủa nứa nhọn.Văng vẳng trong đồn tiếng trống điểm canh hai.
Quân thám thính đã báo về cho Quang Trung biết: Suốt ba ngày, quân giặc say sưa ăn tết, mải mê với rượu,chè, thuốc sái, đĩ bợm. Quân ta đã tiến đến đây, chúng chưa hề biết một tí gì. Cả ngày mồng ba, chúng quây vào đánh bạc, mới vừa đi ngủ.
Các chiến sĩ đều cầm lăm lăm con dao mã tấu. Họ dỏng tai đợi lệnh sấn vào đồn.
Nhưng lệnh của Quang Trung truyền xuống: Cần ra uy, không cần đánh. Tướng sĩ hãy bao vây cho kín bốn mặt đồn. Đuốc hãy bật sao cho sáng rực trời. Chiêng trống hãy rung lên sao cho dậy đất. Chúng sẽ mất mật xin hàng.
Tức thì đoàn chiến sĩ nhanh như sóc, nhẹ như tơ, tiến sát chân đồn. Vòng trong vòng ngoài, chật ních như nêm cối. Trong đồn, quân Thanh và quân Chiêu Thống, sau những bữa tiệc xuân liên miên, vẫn ngủ say như chết. Trên các chòi canh, lính gác cũng ngáy như sấm. Văng vẳng trong đồn đưa ra, những tiếng sóc dĩa của bọn đánh bạc khuya, tiếng nói, tiếng cười khê nặc. Các chiến sĩ bấm bụng cười thầm. Vòng vây mỗi lúc một khép chặt lại. Những đám xóc dĩa cuối cùng trong đồn cũng đã lần lượt đi ngủ cả. Bốn bề chung quanh thảy đều yên lặng, chỉ có tiếng gió ù ù thổi trên cánh đồng không, tiếng reo bần bật mỗi lúc một rõ của lá cờ đại của giặc chon ở giữa đồn.
Một tiếng pháo lệnh nổ làm chấn động canh khuya. Một tiếng loa vang lên dõng dạc:
- Năm quân đã tề tựu cả chưa?
Tiếng dạ rầm rầm nổi lên khắp bốn mặt đồn. Tiếng vọng từ các thôn xóm xa đáp lại ầm ầm.
Những tên lính Thanh trên chòi canh giật mình thức giấc. Chúng không kịp dụi mắt, không kịp kêu. Sấm động trên đầu chúng, đất động dưới chân chúng. Mắt cay sè chỉ thấy loang loáng chung quanh đồn một bể lửa hãi hùng ngùn ngụt. Trong ánh lửa, chói lòa lên không biết cơ man nào là quân áo đỏ, trùng trùng điệp điệp, vây kín lấy đồn, đến con sẻ cũng không chui lọt. Lấp loáng vung lên những lưỡi mã tấu sáng lòe. Cờ xí đỏ vẫn bay, san sát như cây rậm trong rừng, phồng lên như cánh buồm lướt gió. Cờ mở ra, hàng trăm hàng ngàn quân kỵ ập tới. Ngựa hí vang lừng. Trên mình ngựa, những viên dũng tướng, sát khí đăng đằng, vung gươm thét lính xông vào. Xa xa nữa, cờ quạt vẫn ùn ùn kéo tới, xúm xít quanh những con voi cao lớn lênh khênh.
Đứa ngã ngất, đứa ôm đầu chạy tán loạn. Tiếng kêu rú hãi hùng:
- Quân Tây Sơn đã ra!
- Quân Tây Sơn! Quân Tây Sơn! Quân Tây Sơn từ đâu lại?
- Quân Tây Sơn từ trên trời rơi xuống. Quân Tây Sơn từ dưới đất mọc lên…
Chúng mếu máo gọi nhau. Chúng va vào nhau ngã lổng chổng. Chúng rụng rời chân tay. Chúng run lên vì sợ, vì rét. Tay cứng cong không cầm nổi thanh gươm. Mắt hốt hoảng không tìm ra ngọn giáo. Tai ù ù chỉ thấy bên ngoài trời rung đất chuyển, bão táp phong ba.
Lính hầu của viên tướng giữ đồn đấm cửa ầm ầm gọi chủ. Viên tướng còn ôm một người con gái đẹp, nằm ngủ mơ màng trong chăn ấm. Lính kêu khẩn cấp:
- Bẩm quan lớn, bẩm quan lớn. Quân Tây Sơn…
Viên tướng ú ớ trong chăn, rồi lại ngủ.
- Quân Tây Sơn! Quân Tây Sơn! Quan lớn dậy mau cho.
Viên tướng gắt:
- Làm gì có quân Tây Sơn! Quân Tây Sơn còn ở Nghệ An. Chém đầu những thằng nói nhảm!
Nhưng viên tướng bỗng tung chăn ngồi nhổm dậy. Ngoài buồng chỉ nghe tiếng quân rầm rập chạy, tiếng kêu, tiếng khóc nghẹn ngào:
- Quân Tây Sơn! Quân Tây Sơn!
Viên quát quát to:
- Quân Tây Sơn ở đâu?
Tiếng quát của viên tướng bị lấp đi trong muôn tiếng động ầm ầm. Viên tướng loạng choạng đứng dậy. Đầu nặng như búa bổ, lưỡi đắng như nếm mật. Bốn bề chung quanh đồn, tiếng reo hò vang vang không ngớt, tiếng ngựa hí rầm trời, tiếng chiêng trống inh ỏi, tiếng tù và rúc vô hồi kỳ trận. Viên tướng run rảy chạy ra ngoài buồng, mắt nhắm nghiền lại, rồi lại mở choàng ngơ ngác. Ngoài đồn lửa cháy như ban ngày. Viên tướng hồn bay phách lạc, đứng ngây ra nhìn quân lính của mình xô nhau chạy. Kẻ chạy ra, người chạy vào, kẻ chạy đi, người chạy lại. Miệng kêu thất thanh:
- Quân Tây Sơn! Quân Tây Sơn!
Viên tướng ngẩn người, quát tháo ầm ĩ, nhưng không sao ngăn nổi được quân mình. Chúng cứ chạy, lúng túng như ếch vào xiếc, gươm giáo văng cả ra đường. Bên ngoài, bỗng có tiếng loa dõng dạc truyền vào:
- Bớ quân Thanh, các ngươi muốn sống thì hãy bỏ giáo ra hàng. Ta kéo cờ nghĩa khởi binh, chỉ cốt lấy đầu Tôn Sĩ Nghị, thu lại giang sơn của tiên tổ. Các ngươi biết tội cúi đầu thì sẽ được toàn tính mạng. Nhược bằng chống cự uy trời, thì một lệnh ta ra, đồn Hà Hồi sẽ thành bình địa, lúc ấy các ngươi có muốn giữ lấy cái đầu cũng không kịp nữa. Tướng sĩ của ta đâu?
Tiếng dại lại ran ran khắp bốn bề, như gió gào, như sóng vỗ. Viên tướng trèo lên vọng lâu, nhìn ra ngoài, thấy quân Tây Sơn đông như kiến, hằng hà sa số. Viên tướng rùng mình, mắt trố ra và gai ốc nổi lên, vội vàng tụt xuống, nhìn quân mình nhớn nhác như đàn gà. Tiếng loa kêu gọi đầu hàng lại rót vào lanh lảnh. Bỗng phó tướng hớt hơ hớt hải chạy lại. Họ nhìn nhau mếu máo. Tiếng reo hò bên ngoài vẫn ầm ầm như nước thủy triều dâng cao và đổ úp xuống đồn.
NGUYỄN HUY TƯỞNG
(còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét