Có khi quên hết mùa màng
có khi quên hết lúa vàng tằm tơ
cứ nhìn mây nước ngẩn ngơ
cái chi không biết là thơ hay nàng?
không còn gì ở thế gian
không còn gì nữa cả vàng lẫn thau
cứ mong trời sáng cho mau
trông trời tối gấp tối đau mặt trời
nên chi cả vốn lẫn lời
của tôi tiêu hết một thời trẻ trung
giờ đây ngồi nhớ mông lung
mắt em nhấp nháy giương cung dõi tìm
tôi là sợi chỉ không kim
luồn vô năm tháng trái tim rối bời
THU BỒN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét