Hai vợ chồng Tom và Lucy sống trong một trang trại nhưng họ lại rất nghèo. Họ chỉ có một chiếc xe máy cay cũ, một chiếc máy kéo cũ và một con gà mái già tên là Madge.
Tên của trang trại là “Thiên Đường”.
- Nhưng anh chẳng thấy nó là thiên đường gì cả, Tom thường nói thế.
Tom và Lucy làm việc rất chăm chỉ nhưng vẫn nghèo. Tom luôn bận rộn, hết cày, trồng cây rồi lại trỉa hạt.
Lucy cũng thử làm giúp chồng nhưng khi cô cày thì cái cày lại bị vướng, khi cô gieo hạt thì hạt lại bị bay mất, khi cô trỉa hạt thì lại nhổ lên thật khó khăn. Cả vụ mùa đều tiêu tan hết.
Họ cần trồng thêm bắp nhưng lại không có tiền để mua hạt giống.
- Chúng ta phải bán con gà Madge thôi, Tom nói.
Quác, Madge kêu lên.
- Anh sẽ đưa nó đến trại gà để bán, Tom nói.
- Quác, Madge kêu lên.
- Khi anh đi, Lucy nói. Em sẽ cày xới cánh đồng.
- Quác, quác, quác, Madge lại kêu lên.
- Không, Tom nói. Tốt hơn hết là anh sẽ tự cày lấy. Em có thể đưa con Madge đến trại gà.
Lucy ôm con gà trên tay rồi bắt đầu lên đường. Lucy đi và cứ đi mãi. Madge kêu lên cục tác và quang quác. Họ đã đến trại gà.
- Quác, quác! Madge kêu lên.
Con gà quẫy cánh thoát khỏi tay của Lucy và bay ra sân trang trại. Lucy rượt theo sau.
Madge vỗ cánh bay qua một vũng nước,
Lucy rơi tõm xuống vũng nước. Sình lầy văng khắp người cô.
Madge vỗ cánh qua bãi thả ngỗng.
Lucy trượt chân té vào trong. Bầy ngỗng kêu ầm lên.
Madge vỗ cánh qua bãi nuôi vịt.
Lucy trượt qua bãi nuôi vịt. Vịt kêu lên quang quác.
Madge vỗ cánh bay qua bãi nuôi gà tây, qua bãi nuôi gà rồi bay qua bãi nuôi công.
Lucy trượt trên bãi nuôi gà tây. Cô trượt qua một con gà con và đặt chân bên cạnh một con công.
Đầu cô dính đầy sình lầy, trứng và đủ loại lông. Ngỗng và vịt quang quác ầm lên. Gà tây và gà con kêu lên gợp gợp và cục cục. Công thì kêu thét lên.
Madge vỗ cánh và cứ vỗ cánh hoài.
Nó vỗ cánh bay ra ngoài sân kho. Nó vỗ cánh bay hướng về phía trang trại “Hoàn Hảo”.
Lucy vội đứng lên và đuổi theo con gà.
- Quác!
Đang ngồi trên xe máy kéo, Tom nghe tiếng Madge kêu quác quác. Anh nhìn lên. Madge đang chạy thật nhanh trên đường.
Có một cái gì đó rất lạ cũng đang đuổi theo thật nhanh.
Tom nhìn chằm chằm cả hai.
Vật lạ lùng đang chạy kia cũng lớn cỡ một con người. Trên đầu nó dính đầy lông chim. Tay thì dính lông vịt. Thắt lưng thì dính lông gà tây. Sau lưng thì dính lông gà. Kéo lê bên cạnh nó là lông đuôi chim công.
Cả hai cứ thế chạy rồi nhảy qua hàng rào. Hình thù lạ lùng kia chạy về phía Tom rồi ngước nhìn anh và cất tiếng nói.
- Em không thể bán Madge được, hình thù lạ lùng nói. Em không mua được hạt giống. Nhưng hãy nhìn những cọng lông đáng yêu mà em mang về đây này.
Tom nhìn chằm chằm vào hình thù lạ lùng. - Lucy? Em phải không? Anh hỏi.
Lucy gật đầu.
Em đã gặp một tai nạn nhỏ trong trại gà, cô nói. Em nghĩ là Madge không muốn bị bán đi.
- Có chứ, anh sẽ bán nó. Tom nói.
Anh ôm Madge trên tay và bắt đầu lên đường.
Tom đi và cứ đi mãi. Madge kêu lên cục cục và quang quác. Họ tới gần một ngôi nhà.
Một người đàn bà đang đứng ngoài sân, tay cầm một tách trà. Bà ta giơ cái tách lên trên đầu rồi đếm đến 10.
- Đầy! Bà nói.
Bà úp tay phía trên cái tách rồi chạy vào nhà.
- Ồ! Không! Tom nghe người đàn bà khóc. Lại không nữa rồi!
Rồi bà ta lại cầm tách đi ra. Trông bà có vẻ bực mình. Tom quyết định tự giới thiệu mình.
- Bà khỏe không, thưa bà. Anh nói. Tên tôi là Tom. Tôi sống ở gần đây trong trang trại “Thiên Đường”.
- Xin chào, người đàn bà nói.
- Bà có cần tôi giúp gì không? Tom hỏi.
- Vâng, có đấy, người đàn bà nói. Tôi đang cố đưa ánh nắng xinh đẹp vào trong bếp nhưng không được.
- Trong một cái tách ư? Tom hỏi.
- Vâng, người đàn bà nói. Khi tôi đứng bên ngoài thì ánh nắng tỏa xuống cái tách. Tôi đã đặt tay mình lên trên để nó khỏi thoát đi, sau đó tôi chạy vào nhà.
- Nhưng khi bà giở tay ra, Tom nói. Ánh nắng đều đã đi mất.
- Vâng, người đàn bà nói. Tôi sẽ tặng ngay 100 đồng tiền cho ai mang ánh nắng vào nhà tôi được.
- Bà muốn bên trong nhà bà có ánh nắng? Tom hỏi. Điều đó dễ thôi mà.
Anh nhặt cái rìu lên và khoét một lỗ trên bức tường nhà bà.
- Giờ bà đã có một cái cửa sổ rồi đấy, anh nói.
- Tôi muốn làm một cửa sổ nhưng lại cứ e rằng phải làm nhiều lắm. Thật là cảm ơn anh, người đàn bà nói.
Bà ta trao cho Tom 100 đô la. Tom trả lại nhưng người đàn bạ cứ khăng khăng.
- Cứ giữ lấy đi, bà nói. Tôi sẽ rất vui nếu anh giữ số tiền này.
Tom bỏ tiền vào túi và lại ôm Madge bắt đầu lên đường.
Anh đi và đi mãi. Madge kêu lên cục cục và quang quác.
Họ đến gần một ngôi nhà. Một người đàn ông đứng ở cổng nhà. Ông ta đang cố sức mặc áo sơ mi vào. Hai tay của ông ta đã xỏ qua tay áo nhưng cái đầu còn bị kẹt bên trong vì không có lỗ để chui đầu ra.
- Chào ông, Tom nói. Tên tôi là Tom. Tôi sống ở trang trại “Thiên Đường ở phía dưới kia.
- Xin chào, người đàn ông nói.
Ông có cần tôi giúp gì không? Tom hỏi.
- Vâng, có chứ, người đàn ông nói. Tôi muốn mặc chiếc áo sơ mi này.
- Nhưng ông không thể tròng nó qua đầu được à? Tom hỏi
- Không, người đàn ông nói. Tôi sẽ biếu 200 đồng tiền cho ai giúp tôi mặc được chiếc áo sơ mi này.
- Ông muốn mặc chiếc áo sơ mi này à? Tom hỏi. Dễ thôi mà.
Anh hỏi mượn người đàn ông chiếc kéo và khoét một lỗ trên đỉnh áo.
- Giờ thì cái áo của ông đã có cổ để chui vào rồi đấy, anh nói.
- Tôi muốn làm một cái cổ áo, người đàn ông nói. Tôi lại e rằng sẽ phải làm nhiều thứ chứ. Cám ơn anh!
Ông ta đưa cho Tom 200 đồng tiền.
Tom cố trả lại nhưng người đàn ông cứ khăng khăng.
- Anh hãy cầm đi, ông ta nói. Điều đó sẽ làm tôi thấy vui.
Tom bỏ tiền vào túi và ôm Madge trên tay rồi lại tiếp tục lên đường. Tom đi và đi mãi. Madge kêu lên cục cục và quang quác.
Họ đến gần một ngôi nhà khác. Một người đàn bà đứng ở cổng nhà. Bà ta đang vùi mặt trong chiếc khăn tay khóc nức nở.
- Xin chào, thưa bà. Tom nói. Tên tôi là Tom. Tôi sống ở trang trại Thiên Đường ở phía dưới kia.
- Xin chào, người đàn bà nói.
- Bà có cần tôi giúp gì không? Tom hỏi.
- Ông từ thiên đường đến ư? Người đàn bà hỏi.
- Vâng thưa bà, Tom nói.
- Ông chính là người mà tôi muốn gặp, người đàn bà nói. Tôi sẽ tặng ngay 300 đồng tiền cho ai may cho tôi một bộ đồ mới.
- Một bộ đồ mới ư? Tom hỏi.
- Cho chồng tôi, người đàn bà nói.
- Dễ thôi mà. Bà cứ đi xuống thị trấn mua lấy một bộ, Tom nói.
- Điều đó không đơn giản đâu, người đàn bà nói. Chồng tôi đã chết rồi. Chúng
tôi đã chôn ông ấy trong bộ quần áo làm việc. Tôi muốn ông ấy có một bộ đồ mới nhưng tôi lại e rằng mình phải làm nhiều thứ lắm. Tôi cứ hối tiếc suốt từ đó đến nay.
- Đừng lo, thưa bà, Tom nói. Tôi tin chắc chồng bà sẽ hiểu mà. Tôi tin chắc là ông ấy hạnh phúc.
- Tôi không muốn ông ấy mặc bộ đồ làm việc khi ở trên thiên đường, người đàn
bà nói. Ông ở trên thiên đường. Vậy ông có thể đưa cho ông ấy tiền mua một bộ đồ mới được không?
Bà ta trao cho Tom 300 đồng tiền.
Tom cố trả lại nhưng người quả phụ cứ khăng khăng.
- Hãy cầm lấy đi, bà nói. Tôi sẽ rất vui nếu ông cầm giúp số tiền này.
Tom bỏ tiền vào túi và ôm con gà trên tay và lại bắt đầu lên đường.
- Những người này sao mà giống nhau thế, anh nói. Tất cả họ đều thật là ngốc hay là bị điên hết cả rồi. Họ cứ sợ phải làm nhiều việc. Giờ thì mình đã có 600 đồng tiền! Dư tiền mua hạt giống mà còn đủ sống cả năm ấy chứ. Mình không cần bán con gà này nữa.
- Quác, con gà Madge kêu lên.
Tom quay lại và hướng về phía trang trại Thiên Đường.
Tom đi và đi mãi. Madge không còn kêu cục cục và quang quác nữa. Nó rúc dưới tay anh ngủ.
Khi cả hai về đến trang trại, Tom dừng lại và nhìn chằm chằm.
Tất cả cánh đồng đều đã được cày xới và cắm đầy lông ngỗng, lông vịt, lông gà tây, lông gà, lông công. Tất cả lắc lư theo từng cơn gió.
Thấy Tom và Madge, Lucy liền nhảy ra khỏi xe máy kéo. Cô chạy ra đường để chào Tom và Madge.
- Lẽ ra em đã trồng bắp, Lucy nói.
- Nhưng anh không có hạt giống, Tom nói.
- Đúng rồi! Em chỉ có những cọng lông gia cầm thôi, Lucy nói.
- Chắc hẳn là em đã làm việc rất chăm chỉ, Tom nói.
- Vâng, em đã làm việc rất chăm chỉ, Lucy nói. Em không sợ làm việc cực khổ. Em nghĩ em đã làm một việc tốt. Anh đang nghĩ gì thế?
- Thế còn em, em nghĩ gì? Tom hỏi.
Một làn gió thổi qua cánh đồng. Lông ngỗng đung đưa. Lông vịt rung rinh. Lông gà tây phất phơ. Lông gà dập dờn. Lông công bay phất phới.
Tom mỉm cười. Anh có tiền trong túi. Anh có một cô vợ chăm chỉ và còn có cả một con gà nữa chứ.
- Em nghĩ gì? Anh hỏi. Anh thì nghĩ trang trại của chúng ta đúng là thiên đường.
NGUỒN: NƯỚC NGOÀI(sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét