Chủ Nhật, 16 tháng 7, 2023

CÂY ROI ĐÒN KHUYẾN THIỆN




"Càng lớn lên, càng hiểu tui nghĩ "cây roi’’ phải về chỗ "hư không’’. Còn "Khuyền thiện’’ xưa nay không hoán vị’’!

Tui trở về quê hương làm khách lạ. Nhưng là một khách lạ không xa lạ một điều gì. Thậm chí tiếng cười còn chưa tan trên cánh đồng chiều khi tui và thằng Mẫn ... đá gà.


Hai đứa thường có mặt ở giồng ranh xanh cỏ chỉ, tìm những cọng cỏ nào có cái đọt "thù lụ’’ bằng ngón tay cái thì gọi đó là "gà’’.Mỗi đứa bức một con gà cầm tay, đối mặt nhau quất qua quất lại. Thằng Mẫn con trai mà quất nhẹ hều…Còn tui con gái mà quất như "Võ Tòng đả hổ", cho nên thường thì gà thằng Mẫn ..rụng đầu !Nó bị thua méo mặt…Còn tui thắng thì cười "dậy sóc’’. Còn khi tui bị thua tui khóc "dậy trời num’’. Nó sợ ba tui nên thường bụm miệng tui dỗ dành…

Không biết bây giờ nó ở đâu với mấy thằng bạn "bá đạo’’một thời chơi chung hồi ở trường làng như thằng Phong, thằng Tỏ, thằng Dậu. Nhắc tới ba thằng này một kỷ niệm sắt se "cấm sào’’ nỗi nhớ..

Ngày đó, chỗ tôi đang đứng trên nền đất bây giờ là một mái hiên..Nơi đây ba tồi thường nằm đu đưa nhịp võng đoc ngâm thơ của Đức Huỳnh Giáo Chủ Phật Giáo Hòa Hão.

Ông già "cũ tỏi’’ là biệt danh của ba tôi. Tóc ổng thưa để dài bới lên cái đầu tóc nhỏ xíu, bà nội tui biểu ổng hớt gon, gội sạch cho bảnh lão nông, mà ổng đâu có chịu. Ổng còn.."trả treo’’ với nội rằng ‘’Hỏng được má ơi..Má hỏng nhớ Đức Thầy dạy ‘’ Tu đầu tóc không cần phải cạo "đó sao.?

Phải chi hồi đó được như bây giờ tui "cải bay’’ ổng liền.

- Ba sai rồi. Đức Thầy đâu có cần ba bắt chước ổng về hình thức.Ổng cần ba sữa tâm, sữa tánh, yêu thương lẫn nhau như con một cha, yêu Tổ Quốc , yêu đồng bào và nhân loại,

Nhưng hồi đó mới 9 tuổi dám hó hé lắm ! Chỉ biết riu ríu vâng lời khi ổng biểu:

- Mày vô nhà lấy cái ghế đẩu và cuốn Khuyến thiện của Đức thầy ra đây coi.


Ổng chỉ tui bắt cái ghế đẩu cạnh cột tre hiên nhà – cũng là nơi cột võng cùng chìu với đầu ổng – rồi cầm cuốn Khuyến thiện lật ra chỉ.

- Tao đã học thuộc lòng bài nầy rồi. Giờ tao đọc mày dò theo sách kiểm tra lại coi có đúng không ?

"Băng tâm ngẫu hứng thừa nhàn

Theo đòi nghiên bút luận bàn tục tiên

Ta là cư sĩ canh điền

Lo nghề cày cuốc cũng chuyên tu hành

Xa nơi tranh đấu lợi danh…’’

Thấy ổng dọc rót rót tui dò hỏng thấy sai..nên nghĩ rằng.. "Ổng trúng phóc hết trơn dò chi nữa...’’, tui bèn xếp sách lại dựa côt nhà "nhắm mắt để đó’’. Ai ngờ gió hiu hiu tui…"đi thiếp luôn’’ Còn chập chờn bất ngờ ổng ngoái đầu nhìn thấy quát lớn.

- Trời ơi mày ngủ hả ? Sao hỏng dò nữa ?

- Ba thuộc hết rồi dò gì .

- Phải dò cho hết bài biết đâu tao quên khúc đuôi thì sao ?

- Thôi để con dò lại nghe ba ?

- Không. Tao cụt hứng rồi. Phải trị cái tội làm biếng của mày mới được. Ra hè kiếm roi vô đây cho tao. Mau lên...

Tui khóc mếu:

- Con sợ đòn lắm ba ơi… Đau lắm !

- Phải đánh cho mày chừa tật làm biếng

Tôi đi thụt lùi trước thái độ "quyết không tha’’ của ổng… Thôi đành ra sau hè kiếm cây roi nho nhỏ cho ổng đánh đỡ đau… Ai ngờ ra tới hè thấy ba thằng Tú, Phong, Dậu chụm đầu bên cây gáo gần đó nói cười vang rân... Vạt áo bà ba đen của thằng Phong còn túm một cái gì mà hai đứa kia hí hửng vậy trời... Hấp dẫn quá tui "quên mẹ’’ việc kiếm roi chay bay tới chỗ tụi nó "góp vui’’.

- Cái gì vậy tụi bây ? Cho tao coi với.

- Con sáo mới ra ràng… Thằng Phong mới leo Bọng gáo bắt xuống nè.

- Con sáo đẹp ghê… Để tao nuôi cho.

- Cù loi.  Để tao nè…

Tụi nó tranh nhau um sùm... Tui dẹp loạn.

- Hỏng có đứa nào hết... Chơi một chút tụi bây trả nó về Bọng gáo cho mẹ nó đi… Sáo mẹ mất con cứ bay vòng vòng trên cây kêu thãm thiết kìa... Có thấy không..?

Tụi nó cùng ngẩng mặt lên bầu trời vừa phai màu nắng tháng giêng..Còn tôi thì chợt muốn run lên trước ánh mắt như ‘’hai luồng gươm bạc’’ của ba tôi.

- Trời ơi mày đi kiếm roi vậy đó hả ?

Chưng hửng cả đám, làm tui phải mếu máo giải thích lý do rồi đinh ninh phải theo ông lão trở vào nhà cuối xuống… Ai ngờ đâu khi nghe xong việc tui "thọ nạn’’,  tụi nó bỏ con sáo con vào túi xếp hàng ngang ba đứa cùng xá ba tôi, đồng thanh lên tiếng:

- Xin bác ba đừng đánh. Tha "trỏ’’ một lần bác ba ơi !

Hai cha con tui phút chốc như bị "trời trồng’’. Tui ứa nước mắt vì tình bạn. Còn ba tui không biết vì cái gì mà ổng rờ đầu từng đứa giọng chìm lỉm: - "Thôi dìa đi các con. Bác ba không đánh nó nữa đâu’’…

Giờ ba tôi đã nằm yên dưới lòng đất quê hương lâu rồi. Mấy đứa bạn "xin đòn’’ cho tôi cũng làm "hải âu phi xứ’’. Chỉ còn lại mình tôi nơi chốn cũ ôm hoài con số không - con số không sắt se kỷ niêm "Cây roi đòn Khuyến thiên’’ quấn quít tuổi thơ .

Càng lớn lên, càng hiểu tui nghĩ "cây roi’’ phải về chỗ "hư không’’. Còn "Khuyền thiện’’ xưa nay không "hoán vị’’.

NGUYỄN THỊ THANH HUỆ
(Cần Thơ)





Nguyễn Thị Thanh Huệ

Ngày 29 – 6 - 2021

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét