Thứ Tư, 30 tháng 8, 2023

BÊN MỘ MẸ

 

... Tôi luôn cảm thấy buồn và cô đơn. Nhất là những buổi chiều. Những người đi làm đồng hay đi đâu đó đều trở về nhà, hí húi nấu cơm và bận rộn với bao nhiêu công việc gia đình. Những lúc ấy, tôi một mình đi bộ ra cánh đồng. Mộ mẹ tôi kia - một nấm đất con con nằm giưa đồng lúa. Tôi hái một bó hoa cỏ đủ các màu, để lên góc mộ. Rồi tôi ngồi xuống bên cạnh. Mặt đất âm ấm quen thuộc và gần gũi. Phút chốc tôi như bị ngợp đi trước một thiên nhiên rộng lớn lunh linh màu sắc và vang động những âm thanh. 


Một cơn mưa bóng mây. Phía chân trời ửng lên màu hồng tía vừa rực rỡ vừa im lìm. Những bông lúa trổ nhánh màu xanh lục vươn cao tỏa những chiếc lá dài sắc nhọn vào trong hoàng hôn tím lịm. Bầy châu chấu bay lên, cánh mỏng nhiều màu sắc va vào nhau tiếng rào rào như mưa sa. Cái áo trắng tôi đang mặc đã đổi sang màu tím sẫm của hoàng hôn. Tôi bàng hoàng khi từ đâu đó đã cất lên tiếng sáo diều nghiêng trầm lảnh lói - những âm thanh trong trẻo hòa vào trong trời đất mênh mông rợp bóng mây ngũ sắc. Ôi, thiên nhiên rộng lớn, hùng vĩ, kì lạ, có thấy chăng kiếp người nhỏ bé, khổ ải và ngắn ngủi. Mẹ ơi, sao mẹ không còn sống đến ngày hôm nay để con trò chuyện với mẹ. Bà thương con, nhưng bà già rồi, con không muốn làm bà buồn khổ. Chỉ có mẹ, con tin thế, là mẹ hiểu con. Mẹ ở đâu? Nước mắt tôi chảy dài xuống má... 

NGUYỄN THỊ NGỌC TÚ 

Nguồn: Chỉ còn anh và em. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét