Thứ Sáu, 24 tháng 1, 2025

HAI CHÚ MÈO TRÊN CỬA SỔ





Có hai con mèo ngồi trên bậu cửa sổ. Chúng ve vẩy cái đuôi và ngước mắt nhìn bầu trời đêm.
Mèo Lam nói:
– Những ngôi sao lấp lánh trên kia mới đẹp làm sao! – Đoạn, nó đưa bàn tay tí xíu chỉ lên bầu trời.
Mèo Bông gật gù:


– Ừm, đẹp thật! Nhưng xa quá, làm sao bọn mình trèo lên trên đó để bắt chúng về được.
Mèo Lam suy nghĩ rồi nói:
– Bọn mình sẽ trèo lên cái cây cao nhất, rồi với tay, mình nghĩ bọn mình sẽ bắt được chúng.
– Nhưng bọn mình làm sao biết được cái cây nào mới là cái cây cao nhất – Mèo Bông lắt léo – Với lại chắc gì cái cây cao nhất đó đã dẫn bọn mình tới nhà của những ngôi sao kia?
Mèo Lam thôi ve vẩy cái đuôi. Nó nhìn lên bầu trời đêm được dệt bởi muôn ngàn vì sao và cố nghĩ ra cách để đem một vì sao về nhà. Mèo Bông cũng đăm chiêu, nó cũng đang nghĩ cách.
Hôm sau, vẫn hai chú mèo đó trên bậu cửa sổ. Chúng vẫn ve vẩy cái đuôi và vẫn ngắm nhìn hàng trăm thiên thể của vũ trụ.
Lần này, mèo Bông cất tiếng trước:
– Mình nghĩ ra rồi, bọn mình sẽ đi trực thăng. Khi chúng ta ở giữa bầu trời, tớ sẽ mở cửa sổ và cậu sẽ chọn một ngôi sao tùy thích rồi đem về nhà.
Mèo Lam nhìn mèo Bông với đôi mắt ngưỡng mộ, cái đuôi nó vẩy nhanh hơn và hai tay cào cào vào bậu cửa ra chiều thích thú.
– Cậu giỏi thật đó, mèo Bông à! – giọng mèo Lam reo lên ngập tràn sự phấn khích.


Nhiều ngày sau, mèo Lam và mèo Bông lại hẹn nhau bên khung cửa sổ. Mèo Lam nhìn bầu trời chi chít ánh sao với đôi mắt khát thèm:
– Những cái đèn trời kia xa quá cậu nhỉ, bọn mình đã đi trực thăng nhưng mãi cũng chẳng bắt được ngôi sao nào. Mẹ tớ nói, nhà của ngôi sao ở tít trên trời cao, xa lắm, bọn mình không đến được chỗ chúng nấp đâu cậu à. Bọn mình chỉ nên ngồi ngắm chúng thôi.
Mèo Bông thở dài:
– Ừm, xa thật đó, cứ như thể ông trời cho chúng chỗ ẩn nấp, để đến khi bọn mình tìm đến chúng trốn đi biệt tăm.
Hai con mèo ngồi tựa vào nhau bên bậu cửa, mắt chúng vẫn nhìn lên trời. Tự nhiên mèo Bông nói:
– Có khi nào cậu nghĩ những cái đèn trời kia chỉ đẹp vì chúng ở xa bọn mình không?
Mèo Lam im lặng.
– Đôi khi tớ nghĩ cái gì ngoài tầm với của chúng ta, nó mới đẹp cậu à – Mèo Bông tiếp lời – như tụi bướm cứ bay chập chờn trên luống cải hoa vàng của nhà bà ngoại chị Na đó. Tớ bắt được hết thảy cậu à. Chỉ mỗi cô bướm trắng đỏng đảnh, chỉ dám đậu hờ trên cánh hoa là tớ bắt mãi chẳng xong. Tớ đã đeo đuổi cô ấy suốt mấy ngày liền và cậu nhớ không, tớ từng kể là đã nằm mơ thấy cô ấy.
Mèo Lam gật gù.
– Đến khi cô ấy rũ mình trong tay tớ, mềm nhũn ra ấy, tớ mới nhận ra cô ấy không quyến rũ như những gì tớ vẫn nghĩ.
– Cậu bao giờ cũng thích vờn giỡn với lũ bướm đỏm dáng ấy – Mèo Lam nhận xét – Có điều tớ nghĩ cậu đã vui vẻ suốt cả quá trình cậu đuổi theo chúng.
Mèo Bông gật đầu:
– Tớ đã rất vui. Không quan trọng có cô bướm nào mềm nhũn trong tay tớ hay mấy cái đèn trời kia đêm nào cũng lấp lánh làm tớ thích đến phát thèm, tớ với cậu đã vui vẻ trong cả chặng đường và tớ nghĩ như thế cũng đủ làm tớ hài lòng lắm rồi.
Mèo Bông khẽ vẩy đuôi, nó tựa vào vai mèo Lam mà kêu lên những tiếng thật nhỏ. Mèo Lam đưa mắt lên bầu trời:
– Cậu có tin một ngày nào đó, bọn mình sẽ đến được nhà của những ngôi sao kia không?
Mèo Bông gật đầu, đôi mắt ánh lên niềm tin tưởng tuyệt đối.
– Tớ sẽ mang theo cái túi thiệt to cậu à, để bắt chúng về và chia cho mỗi người một ngôi sao, như thế bọn mình sẽ khỏi cần những bóng đèn – Mèo Lam thích thú nói.
Hai con mèo cứ thế tựa vào nhau cùng ngắm bầu trời đêm.

TÔN NỮ PHƯƠNG LINH


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét